Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 996 - Chương 996: Về Tứ Hợp Viện Đón Tết 2

Chương 996: Về Tứ Hợp Viện Đón Tết 2 Chương 996: Về Tứ Hợp Viện Đón Tết 2 Chương 996: Về Tứ Hợp Viện Đón Tết 2
Đầu tiên, Phong Lẫm đi pha một chậu nước, cầm khăn lau chùi một lượt, sau đó mới mở ngăn tủ ra và lấy chăn ga ra trải giường.

Cố Di Gia cũng sửa soạn và sắp xếp lại quần áo cho gọn gàng và nói: "Chăn đã được chị Điền mang ra giặt sạch và phơi khô vào mùa thu rồi, nó rất sạch sẽ. Chị Điền nói, chúng ta đến ở bất cứ lúc nào cũng được."

Nhà cửa rất sạch nên không cần quét dọn gì cả.

Nhìn thời gian cũng sắp đến lúc nấu cơm tối, Phong Lẫm chuẩn bị đi mua chút đồ ăn về rồi nhóm lửa trong nhà.

Đúng rồi, phòng bếp sạch sẽ không có lương thực, anh còn phải đi mua một ít gạo và mì về, không cần quá nhiều, chỉ cần mua đủ dùng cho mười ngày là được.

Cố Di Gia nghe anh tính định mua cái gì, cô cảm giác còn rất nhiều đồ vẫn chưa mua nên nói: "Em đi mua với anh."

"Không cần đâu." Phong Lẫm cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô rồi dắt cô đến ngồi trước chậu than để sưởi ấm: "Bên ngoài lạnh lắm, em cứ ở nhà đợi anh."

Cố Di Gia ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện sắc trời bên ngoài có hơi âm u và tuyết cũng bắt đầu rơi, nên cô đành phải thôi.

Phong Lẫm ra ngoài hơn một giờ, khi trở về, anh đẩy một chiếc xe ba gác đang chất rất nhiều thứ trên đó.

Cố Di Gia vội vàng đi tới dỡ đồ từ trên xe ba gác xuống giúp anh.

"Anh lấy xe này từ đâu thế?" Cô tò mò hỏi.

"Anh mượn của hàng xóm, đợi lát nữa anh sẽ mang trả lại cho bọn họ."

Cố Di Gia gật đầu và định xách đồ giúp thì được anh nhét cho một túi bánh bông lan vào tay, rồi bảo cô mang cái này vào là được, còn những cái khác thì lúc nữa anh sẽ xách vào bếp.

Cô đành phải yên lặng ôm bánh bông lan đi theo sau lưng anh.

"Đói bụng sao?" Phong Lẫm quay đầu hỏi cô: "Nếu vậy thì em cứ bỏ bánh bông lan lên lửa nướng một chút, nướng nóng lên thì ăn không kẻo lại đau bụng, anh đi trả xe ba gác trước."

Thấy anh định đi trả xe, Cố Di Gia vội vàng gọi anh lại rồi đưa cho anh một cái túi bánh bông lan khác: "Cái này là quà cảm ơn." Đã mượn xe của nhà người ta thì cũng nên gửi quà cảm ơn.

Anh mua rất nhiều bánh bông lan, có lẽ là vì sợ cô đói bụng nên đã mua nhiều thêm.

Phong Lẫm đi trả xe xong thì trở về chuẩn bị làm cơm tối.

Anh mua rất nhiều đồ, ngoài mấy thứ như gạo và mì ra, thì anh thậm chí còn mua một tảng thịt bò và thịt cừu lớn, nhìn trông có vẻ cũng nặng đến hàng chục cân, và mua một con gà đã làm sạch lông cùng với các loại rau quả.

Trước tiên, Phong Lẫm cắt một miếng thịt cừu ra rồi thái thành từng miếng và bỏ vào nồi ninh nhừ, bây giờ thời tiết rất lạnh, xào thức ăn rất nhanh bị nguội, nên ăn lẩu hoặc canh thịt sẽ phù hợp hơn.

Chỗ thịt còn lại anh đem cất đông trong sân, đây là một cái tủ lạnh tự nhiên ở trong sân.

Nhìn anh bận rộn mà Cố Di Gia cũng không giúp được gì nhiều, nên cô đã cho anh ăn bánh bông lan.

Bánh bông lan vừa thơm vừa mềm được làm nóng trên lửa than và đặc biệt rất thơm và ngọt, Cố Di Gia cảm thấy hương vị cũng không tệ, bản thân ăn một cái và cho anh ăn một cái.

Ăn được mấy cái thì cô cũng không dám ăn nữa, vì sợ lúc nữa sẽ không ăn được cơm.

Ăn cơm tối xong thì trời đã gần tối, cộng thêm thời tiết lạnh giá, bên ngoài không có gì hay để đi dạo, thế nên sau khi tắm xong, Cố Di Gia lập tức làm ổ ở giữa giường.

Để mà nói mùa nào cô ghét nhất trong đời thì đó chắc chắn không thể nghi ngờ đó là mùa đông.

Nhiệt độ cơ thể của cô vốn dĩ ở mức thấp, mỗi khi vào mùa đông, tay chân lạnh đến mức giống một cục băng, thậm chí còn thường xuyên thức giấc vào ban đêm vì lạnh. Dù những năm qua có kiên trì ngâm chân, ăn đồ ăn dược liệu hay những thứ tương tự, nhưng cũng không cải thiện được nhiều, vấn đề lạnh cơ thể vẫn luôn tồn tại.

Hôm nay là tối đầu tiên bọn họ chính thức dọn đến tứ hợp viện, cộng thêm cả hai xa nhau đã một năm, nên hai vợ chồng khó tránh khỏi đều có chút xúc động.

Vì tối qua có đông người nên Phong Lẫm không dám gây ra tiếng động quá mức, nhưng đêm nay thì không có gì phải kiêng dè.

Thế là từ lúc bắt đầu lên giường, Cố Di Gia đã không còn cảm thấy lạnh nữa, cuối cùng còn nóng đến mức đổ mồ hôi, hơn nữa cô cũng nhớ anh nên mới buông thả cho phép đắm chìm như thế.

Hậu quả của việc buông thả là ngày hôm sau cô không thể đứng dậy được.

Cô có chút tức giận cắn anh: "Hôm nay chúng ta còn phải về khu tập thể thăm cha mẹ nữa đấy."

Phong Lẫm ho nhẹ một tiếng, ít khi cảm thấy đuối lý, anh ân cần xoa bóp cho cô rồi nhẹ nhàng nói: "Em có muốn ngủ thêm một lúc nữa hay không? Anh sẽ không làm em..."
Bình Luận (0)
Comment