"Chào cha, con là Đan Tư Vi." Cô bé tự nhiên đáp lại, không chút ngại ngùng, lúng túng.
"Ai, thật là một đứa bé xinh đẹp, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện. Tỉnh Giang chúng ta quanh năm đều có chút lạnh." Cha Đinh lấy từ trong túi một củ khoai lang nướng nóng hổi đưa tới: "Vừa làm ấm tay, vừa có thể ăn."
Nói xong ông ấy cũng nhét cho bà Đinh và mẹ Đinh mỗi người một củ.
Khoai lang ruột đỏ, vô cùng mềm dẻo thơm ngọt, bên ngoài còn phủ một lớp dầu bóng, mùi vị hấp dẫn quanh quẩn trên mũi người khác. Làm cho cô bé bỗng thấy đói bụng.
Đan Tư Vi mặc cho bà Đinh dùng chăn bọc mình lại, cái miệng nhỏ cặm cụi gặm khoai lang.
Khoai lang đã được rửa sạch sẻ, lại bị cha Đinh gác ở trên lửa nướng. Lúc này ăn luôn phần vỏ, lại có cảm giác hơi cưng cứng, còn thoang thoảng thơm mùi cháy.
Thôn Từ Khê cách thành phố không xa lắm, ăn xong khoai loang, Đan Tư Vi không nhịn được nằm ở trên xe mơ mơ màng màng ngủ, chờ khi tỉnh lại cô bé đã nằm ở trên giường, nắng chiều tà khó khăn len lỏi qua các tờ báo dán trên ô cửa sổ, vẩy ra ánh sáng mờ nhạt.
Tiếng heo ăn hừ hừ, tiếng trâu kêu ọ ọ, tiếng gà mái về ổ vỗ cánh phành phạch, còn có tiếng củi đốt trên bếp than lách tách. Những thứ này đối với Đan Tư Vi mà nói là vô cùng xa lạ.
Cô bé xoa xoa mắt ngồi dậy. Nhà rất lớn, nhưng đồ trang trí bên trong lại rất đơn giản, hai cái giường một lớn một nhỏ, một bộ bàn ghế, một cái kệ chén cùng với hai cái rương.
Chăn nệm sạch sẽ mềm mại, cũng không có bất kỳ mùi gì lạ.
"Tỉnh?" Bà Đinh bưng chén vào, cười nói: "Cháu ngủ thật là lâu, cơm trưa cũng không ăn.
Đói bụng không? Đi rửa mặt lấy lại đi thần trước, bà lập tức dọn cơm!"
Đan Tư Vi cười gật gật đầu, xuống giường mang giày, sau đó lấy túi của mình, từ bên trong lục lọi lấy ra khăn lông cùng kem dưỡng da.
Bỏ đồ xuống, bà Đinh liền dắt tay cô bé đến phòng bếp, nước vẫn luôn được hâm nóng trên bếp lò.
Đan Tư Vi vén tay áo lên, cẩn thận dùng nước ấm rửa mặt, sau đó cầm khăn lông lau chùi sạch sẽ. Giống như là rửa đi mọi phong trần mệt mỏi suốt một chặng đường, cô bé lập tức cảm thấy thoải mái nhẹ nhõm cả người.
Bôi xong kem dưỡng da, cô bé mới phát hiện một đống người đứng xa xa bên ngoài cửa phòng bếp.
"Con nói mẹ, nhà chúng ta cũng sắp không có cơm ăn, tại sao mẹ lại dẫn về nhà thêm một đứa nhỏ nữa?" Giọng lão nhị vô cùng chói tai hỏi."Dáng dấp đứa nhỏ này còn muốn trắng trẻo mập mạp hơn cả Ny Nhi, không phải là một ngày ba bữa đều ăn thịt và trứng gà mà lớn lên đó chứ?"
Bà Đinh cùng mẹ Đinh nói với bên ngoài là mang Đinh Ny Nhi đến nhà họ hàng, kết quả đối phương rất thích Đinh Ny Nhi cứng rắn muốn giữ lại hai tháng. Đan Tư Vi thì sao, là thay thế người lớn trong nhà có qua có lại, cũng phải ngây ngô ở đây hai tháng.
"Liên quan gì đến con? Đứa nhỏ này ăn nhiều hay ăn ít, cũng là lấy từ trong khẩu phần lương thực của mẹ." Bà Đinh dùng sức gõ cái muôi: "Tranh thủ lăn đi nấu cơm, không nhìn thấy đứa trẻ đã đói bụng sao?"
"Mẹ, đây không phải là bọn nhỏ quá lâu không có gặp mẹ, muốn đến thăm mẹ sao?
Hôm nay Đại Cẩu bắt được hai con cá mập mạp ở dưới sông, đúng lúc trong nhà có thêm một vị khách nhỏ, chúng ta tụ tập ăn cơm cùng nhau đi?" Lão đại bưng một cái chậu, bên trong là hai con cá lớn chừng bàn tay, cười muốn tiến lên phía trước.
"Lòng con quả là bao la như lòng mẹ!" Bà Đinh cười lạnh: "Đừng tưởng rằng mẹ không biết các con có chủ ý gì! Mỗi lần các con vòng vo muốn đến đây ăn cơm chùa, mẹ đã từng đồng ý qua sao?
Nhiều lần như vậy mà cũng không nhớ, da mặt càng ngày càng dày!"
"Mẹ." Lão đại cười hắc hắc: "Chúng con không có ý gì, chỉ là cảm thấy rất lâu rồi chúng ta không có ăn cơm chung. Con trai rất muốn mẹ làm bánh kẹp hành..."