"Không có." Bà Đinh không chớp mắt nói thẳng: "Các con còn ở đây làm chướng mắt mẹ, ngày mai lập tức cuốn chăn đệm ra đường ngủ đi!"
Đan Tư Vi thấy vậy hơi sửng sốt một chút, bây giờ trong nồi không phải đang nướng bánh kẹp hành sao?
Dường như người nhà họ Đinh đã quen với việc này, cúi đầu rời đi.
Lúc này Bà Đinh mới ló đầu nhìn một chút, cười giễu cợt: "Mỗi bữa cơm đều đến một lần, không biết xấu hổ!"
Tiếp đó bà ấy lấy từ trong cái đĩa một miếng bánh hành, cười nhét vào trong miệng Đan Tư Vi.
Bánh kếp được nướng với mỡ lợn, mặt trên được làm bằng bột Phú Cường mà bà nội Đinh đích thân mang từ kinh đô về, bà chỉ mua nửa cân, rắc lên chút hành mà bà trồng trên bệ cửa sổ nhà bếp, và cả ngũ vị hương cùng mè đen rang thơm phức.
Hương vị hấp dẫn đến mức chân của đám trẻ con như cột thêm hòn đá vậy, bước đi chầm chậm, cứ hai bước lại quay lại nhìn ba lần, bày tỏ thèm muốn của mình một cách đáng thương.
Bà nội nào có tiếp nhận được tín hiệu của chúng, miệng khẽ cười lộ ra chiếc răng mẻ nhìn cô bé con xa lạ nịnh cho bà vui, chẳng lẽ một đứa trẻ bảy tuổi vẫn chưa biết dùng đũa?
Đan Tử Vi liếc nhìn thoáng qua ánh mắt ghen tị của mấy đứa trẻ kia, mỉm cười và tiếp tục tận hưởng sự ưu ái, khen ngợi bà một cách ngọt ngào.
Ngôi nhà của họ Đinh cũng giống như những ngôi nhà khác trong làng, đều là nhà tranh, tuy nhiên sân nhà họ Đinh được xây tương đối muộn, xét thấy trong nhà có ba con trai nên phòng chính có ba gian rộng, ở phía đông và phía tây mỗi bên có thêm hai gian.
Theo lý thường, người già và con trai cả sẽ sống ở nhà chính, nhưng bà Đinh không đủ kiên nhẫn để sống với gia đình con trai cả và con trai thứ nên đã trực tiếp bỏ qua họ, để con trai thứ ba ở đó.
Kể ra thì, vách ngăn của ngôi nhà chính không rộng rãi như hai gian phía đông và phía tây. Nhưng con trai và con dâu của hai phòng kia lại cho rằng đây là sự thiên vị của bà Đinh.
Bà Đinh trước nay chưa từng để người khác can thiệp vào quyết định của mình, chẳng bận để tâm đến những lời đàm tiếu đó, người khác cũng không dám khua môi múa mép trước mặt bà.
Bà Đinh vào phòng mình cùng Đan Tử Vi ăn.
Ngoài bánh kếp, bà còn chưng một bát canh trứng cho cô cháu gái mới nhận, bên trên có một giọt dầu mè và vài hạt đường, một đĩa sa tế và hai bát canh.
Những thứ này đối với Đan Tử Vi không phải là xa lạ, nhưng cô vẫn ăn với vẻ sự thích thú vô cùng, còn nhất quyết muốn chia một nửa cho bà Đinh.
Phết chút sa tế lên bánh kếp, Đan Tử Vi càng phải công nhận tay nghề tuyệt đỉnh của bà Đinh."Bà nội, cháu nói thật nhé, đồ ăn bà nấu còn ngon hơn cả đầu bếp của ở hợp tác xã cung ứng và tiếp thị!"
Còn một câu vẫn chưa nói ra, tay nghề này mà không kinh doanh thì quả là lãng phí.
Bà Đinh cười nói: "Cháu vừa miệng là được rồi, bà chỉ sợ con đói mà gầy đi, không biết ăn nói thế nào với gia đình con thôi."
Đan Tử Vi nhấp một ngụm canh, đột nhiên ngẩng đầu liếc nhìn bà Đinh, sau đó lại bưng lên uống, cẩn thận nhấm nháp."Bà nội, đây là canh gà à?"
"Đúng vậy, gà nhà sau khi giết, xương được hầm cho đến khi nhừ, lấy nước cốt, phơi nắng rồi nghiền thành bột, mỗi lần nấu súp và món ăn bà đều rắc một ít lên, vừa ngon vừa bổ dưỡng.
Không phải tốt hơn là ăn một con gà trong hai hoặc ba bữa sao?
Khi nào cháu về, bà sẽ giết hai con gà, làm một lon bột gà để cháu mang theo!"
Đan Tử Vi gật đầu liên tục, không có ý định từ chối.
Ăn xong, cô nói với bà Đinh một tiếng, rồi xách cặp, chạy vụt ra khỏi sân sang nhà bên cạnh.
"Cháu chào chú dì! Cháu đến họp, không đến muộn chứ ạ?"
"Không, nhanh ngồi xuống đi, cô giáo tiểu An cũng vừa đến."