Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 1014

Chương 1014 - Chương 1014 -

Chờ sau khi cân nhắc hàng ngàn hàng trăm lần, cậu bé mới cam lòng lấy quyển sổ An Tri Hạ phát cho bọn họ, xé xuống hai tờ để nghiệm thu thành quả.

Bà cụ Cố ở chỗ chị em vơ vét không ít mẫu vật cho Tiêu Tuấn xem, còn chỉ rõ cho cậu bé nên tiến hành cắt may như thế nào.

Tiêu Tuấn cố gắng cắt. Thời gian một ngày, kiến thức cơ bản chỉ đạt tới liền mạch, cũng không có đặc biệt thuần thục, cho nên đường nét giấy đỏ cậu bé cắt có thô có nhỏ, quẹo không thông thuận, thậm chí xuất hiện tình huống cắt đứt.

Học được đại khái, Tiêu Tuấn nghe được ngày mai trong thôn sẽ có xe bò trong đội đi thành phố kéo phân bón. Cậu bé không cẩn thận hỏi thăm, chỉ hỏi thời gian, liền cảm ơn bà cụ Cố về nhà.

Cả ngày Tiêu Tuấn đều mô phỏng diễn luyện trong đầu, có chút tư thế tẩu hỏa nhập ma. Ngay cả buổi tối khi tiến hành hội nghị trực tiếp, cậu bé cũng không nhịn được liền thất thần.

An Tri Hạ đơn giản tìm hiểu tình huống của mọi người, bình luận một phen, thời gian lại nhanh chóng trôi qua, kế hoạch vĩnh viễn đều là lý tưởng, chỉ là khi thực thi sẽ bị các loại tình huống hiện thực cản trở.

Sau cuộc họp, Tiêu Tuấn trốn trong căn phòng mà cha Cố và mẹ Cố đang đốt lửa, nương vào ánh đèn mờ ảo, cậu bé xé một trang giấy trong quyển vở mà An Tri Hạ tặng rồi cắt nó thành mười hai phần.

Cậu bé luyện tập cắt ba mẫu tranh giấy trang trí cửa sổ có ngụ ý tốt hơi phức tạp mà mình vừa học được. Bởi trang giấy hơi nhỏ nên cậu bé phải sử dụng kéo thật khéo léo và chính xác.

Sau khi cắt xong mười tờ giấy, Tiêu Tuấn không cần nhìn mẫu cũng có thể nhanh chóng cắt ra thành phẩm, các đường cong trên tranh giấy rất đều đặn và mượt mà.

Mẫu phức tạp nhất Tiêu Tuấn đã cắt thành thạo, còn hai mẫu khác thì sau khi cắt năm sáu lần cậu bé đã có thể không cần nhìn mẫu cũng cắt được.

Tiêu Tuấn càng cắt càng có kinh nghiệm, cuối cùng cậu bé đã sáng tạo ra mười mấy mẫu khác từ ba mẫu ban đầu kia.

Tiêu Tuấn chưa ngủ được bao lâu đã nghe được tiếng gà trống gáy báo hiệu trời sáng.

Cậu bé khó khăn bò ra khỏi ổ chăn ấm áp, run rẩy xuống giường đi rửa mặt. Sau đó,Tiêu Tuấn đeo chiếc túi đựng cây kéo mượn được từ chỗ bà Cố, mò mẫm đi ra cổng thôn dưới cái lạnh của gió bắc, nhiếp ảnh gia và trợ lý cũng đi theo phía sau.

Thôn Hướng Dương rất hẻo lánh, chỉ khi có họp chợ thôn mấy cử xe bò đưa người dân trong thôn đi chợ. Bình thường, Nếu một người muốn mượn xe bò thì phải cho bò ăn thật no hoặc dùng công điểm để đổi thức ăn cho nó.

Đối với những người dân trong thôn ước gì một đồng tiền có thể chia ra thành tám phần để sử dụng mà nói, bọn họ thà rằng bản thân đi bộ thêm vài bước cũng luyến tiếc bỏ tiền ra đi xe bò.

Có điều, người dân sống trong thị trấn không có đồng ruộng nên không cần ủ phân trồng trọt, bởi vậy các đại đội đã thay phiên nhau nhận thầu việc quét dọn các nhà vệ sinh lớn nhỏ ở thị trấn.

Đúng lúc hôm nay đến phiên đại đội thôn Hướng Dương làm việc này, gì vậy thôn đã cử ra hai chiếc xe bò.

Khi bọn Tiêu Tuấn đến nơi, các bà các thím đã ngồi đầy một chiếc xe bò, người trên chiếc xe còn lại cũng chiếm một nửa số chỗ ngồi. Thế nên bọn họ nhanh chân đi về phía chiếc xe tìm chỗ ngồi.

Mùi hôi tanh thoảng thoảng theo không khí khô lạnh xộc thẳng vào mũi, Tiêu Tuấn dừng bước, nương theo ánh sáng leo lắt của đèn dầu mà nhìn về phía xe bò.

Nhưng trời tối đen như mực, cậu bé chẳng thể nhìn thấy gì cả.

Chỉ vài phút do dự mà tất cả chỗ ngồi còn llại trên xe đều bị những người đi phía sau chiếm mất.

Tiêu Tuấn nhún vai, bước thấp bước cao đi theo phía sau xe bò. Đến khi mặt trời ló dạng, cậu bé đã đi bộ được một tiếng đồng hồ, toàn thân nóng hổi.

Bình Luận (0)
Comment