Tiêu Tuấn không thể viết chữ bằng bút lông đẹp như An Tri Hạ, cũng không biết vẽ tranh tết, cậu bé chỉ có thể dựa vào việc biểu diễn cắt giấy.
Các khách hàng đều rất hứng thú với một bé trai vừa xinh xắn lại biết cắt giấy như Tiêu Tuấn. Thỉnh thoảng bọn họ còn trêu chọc cậu bé.
Nhưng Tiêu Tuấn chỉ mỉm cười, vùi đầu cắt giấy, hiếm khi cậu bé nói gì.
Vì khiến các khách hàng có ấn tượng sâu sắc và cảm thấy cặp tranh giấy trang trí cửa sổ thật sự đáng giá hai xu, cậu bé để khách hàng tự lựa chọn kiểu rồi bản thân sẽ cắt từng cặp một, vì Tiêu Tuấn không muốn giấy đỏ bị tồn đọng lại cả xấp giấy mới cắt.
Vả lại khi dò hỏi khách hàng, cậu bé cũng tìm thêm được cảm hứng.
Tốc độ của Tiêu Tuấn rất nhanh, mỗi cặp giấy trang trí cửa sổ đều được làm ra trong vòng hai phút, cậu bé cắt liền một mạch không ngừng nghỉ, chăm chỉ hệt như An Tri Hạ.
Giữa trưa, trưởng ban cố ý đến tiệm cơm quốc doanh mua bánh bao nhân thịt chó mọi người, Tiêu Tuấn nhận được ba cái.
Kích thước một cái bánh rất to, vỏ bánh và nhân đều đủ cân đủ lượng, Tiêu Tuấn vừa cắn một ngụm đã cảm động muốn khóc.
Đã bốn ngày rồi cậu bé chưa được ăn thịt, Tiêu Tuấn há mồm thật to mà ăn, cậu bé cắn miếng to đến mức lần nào cũng phải vỗ ngực vì nghẹn.
"Không cần ăn vội như vậy, uống miếng nước đường đỏ đi." Trưởng ban mỉm cười, đưa một bát nước đường đỏ nóng hổi đến trước mặt cậu bé, bên trong vậy mà lại có một cái trứng trần.
Tiêu Tuấn khó hiểu bước đến xem thử.
"Hôm nay mọi người đã vất vả cả ngày rồi, cho nên tôi đã xuất tiền túi mua cơm chỗ mọi người."
Tất cả mọi người sôi nổi cảm ơn rồi tiếp tục ăn.
Bọn họ cũng chỉ có mấy phút để ăn cơm, sau đó lại tiếp tục ứng phó với một đợt khách hàng mới.
Trên thị trấn có mấy công xưởng gia công nhỏ, nhà của mọi người đều xây dựng sát vách nhau, dù có bất kỳ chuyện nhỏ nhặt gì cũng được làn truyền từ đầu phố đến cuối phó.
Tất cả mọi người đều đã biết đến việc mua hàng trong hợp tác xã cung ứng tiếp thị sẽ được nhận tranh giấy trang trí cửa sổ đẹp đẽ.
Vả lại, mức độ thuần thục đã nâng lên tầm cao mới, cho nên Tiêu Tuấn đã đồng ý cắt hai tấm tranh giấy trang trí cửa sổ với bốn chữ như ý cát tường ngay tại chỗ.
Đây là chuyện ngay cả những người lớn tuổi có kinh nghiệm cắt giấy suốt mười mấy năm cũng không làm được. Suy cho cùng, bọn họ luôn trân trọng hình mẫu của bản thân như bảo bối, rất ít người suy nghĩ đến việc sáng tạo hình mẫu khác.
Sau một ngày, bàn tay Tiêu Tuấn đã tê dại, cánh tay cũng không hạ xuống được.
Ngay lúc này, cậu bé thật sự rất khâm phục cô giáo Tiểu An, bản thân cậu bé chỉ ứng phó với lượng khách hàng tại thị trấn nhỏ còn không ứng phó nổi, sao cô ấy có thể phục vụ được tất cả khách hàng ở phía Đông thành phố nhỉ?
Có điều, tranh giấy trang trí cửa sổ là sản phẩm dùng một lần nên mỗi hộ gia đình đều cần dùng một đến hai cặp, trên cơ bản những người không tiếc một đồng để mua đồ dùng sử dụng trong dịp Tết đều đã đến mua hết rồi.
Cùng lúc đó, khi mọi người kiểm tra lại thì rất ngạc nhiên khi ba phần mười số hàng hoá đa dạng mà hợp tác xã cung ứng tiếp thị vừa nhập vào đã hết.
Dẫu sao trưởng ban hợp tác xã cung ứng tiếp thị cũng là lãnh đạo nên đầu óc của anh ta rất nhanh nhạy, anh ta vội vã nói: "Đồng chí Tiêu Tuấn, mặc dù nhà nước có xưởng gia công tranh giấy trang trí cửa sổ số lượng lớn, có thể cũng cấp cho người dân khắp nơi. Nhưng mà tránh giấy trang trí cửa sổ đỏ cậu cắt ra thật sự quá đẹp, kiểu dáng cũng mới mẻ, độc đáo.