"Tiêu Tuấn, anh đã giúp cháu chào hỏi trưởng thôn, đây là thư giới thiệu, cháu hãy mang theo thư này và tiền đến trường học báo danh là được!"
Tiêu Tuấn nhận lấy xem kỹ rồi cảm ơn.
Ông Cố khoát tay, thở dài nói: "Nhà chúng ta nhiều, không có tiền để nuôi một học sinh, tất cả là do cháu tự mình nghĩ ra cách kiếm tiền để đi học. Chỉ cần giúp được cháu một chút thì ông đã rất hạnh phúc!"
Hơn bốn trăm ba mươi tờ giấy đỏ cắt được hơn một ngàn ba trăm cặp tranh giấy trang trí cửa sổ, đây là một số lượng lớn.
Bà Cố nhờ mấy người chị em khéo tay trong nhà đến giúp đỡ, mấy bà cụ này lại hỏi thêm những đứa cháu khéo léo trong nhà mình đến, bọn họ đã dùng một ngày rưỡi để cắt ra số tranh giấy này!
Tiêu Tuấn mang theo túi xách chứa đầy tranh giấy đạp xe tới hợp tác xã cung ứng tiếp thị giao hàng, cậu bé nhận lại năm trăm tờ giấy đỏ và hải mươi sáu đồng, trước giờ tan học, cậu bé mới cầm theo thư giới thiệu đi báo danh.
Lãnh đạo nhà trường rất dễ nói chuyện, mỗi học kỳ một học sinh phải đóng năm đồng, nhưng Tiêu Tuấn là học sinh chuyển trường nên chỉ cần nộp hai đồng, có điều khoản tiền này không bao gồm chi phí sách vở.
Tuy rằng Tiêu Tuấn cũng không thích học tập, thậm chí có thể nói là ghét, nhưng cậu bé đã hoàn thành đề thi toán và ngữ văn lớp tư trong thời gian chưa đến một tiếng đồng hồ, ngoại trừ môn ngữ văn bị trừ mất hai điểm thì các môn còn lại đều đạt điểm tuyệt đối.
Cái gì? Khán giả rất tức giận, vhẳng phải cậu bé không thích học tập hay sao?
Bọn họ nhớ lại thành tích của những đứa trẻ không thích học tập xung quanh mình, hầu như điểm của chúng đều dưới trung bình, thậm chí có một số đứa còn bị điểm không.
Quả nhiên người bình thường không thể hiểu rõ con cháu nhà giàu.
Tuy rằng hoàn cảnh của gia đình mà Tiêu Tuấn được gửi đến kém nhất trong số mười hai vị khách mời nhí của chương trình, nhưng khả năng thích ứng của cậu bé rất mạnh, sau khi điều chỉnh tâm trạng xong, Tiêu Tuấn đã nhanh chóng bắt tay vào thực hiện nhiệm vụ.
Ban đầu, một mình cậu bé đã giúp hợp tác xã cung ứng tiếp thị tổ chức hoạt động đẩy mạnh tiêu thụ, sau đó cậu bé mới giúp đỡ một số hộ gia đình trong thôn, cuối cùng sức ảnh hưởng của Tiêu Tuấn đã lan đến từng nhà trong thôn.
Mọi người trong nhà họ Cố đềừ thu hồi suy nghĩ riêng, chăm chỉ cắt tranh giấy trang trí cửa sổ.
Tiêu Tuấn chỉ cần cung cấp hình mẫu, giấy đỏ và phụ trách việc bán hàng.
Tiêu chuẩn của cậu bé rất cao, mặc kệ người đó là ai, nếu không cắt giống mẫu sẽ bị trả lại, ngay cả phí tổn cũng đờ cá nhân đó tự chỉ trả.
Dần dà tất cả mọi người đều nghiêm túc làm việc, không dám qua loa đối phó.
Mức độ thành thành dần nâng cao, mỗi hộ gia đình đều kiếm được tiền, tuy không nhiều nhưng mâm cơm ngày Tết cũng phong phú hơn ngày xưa.
Nhưng mà việc này cũng đồng nghĩa rằng việc làm ăn của bọn họ đã đến lúc kết thúc.
Lúc Tiêu Tuấn đi học, cậu bé thấy giáo viên luôn cố gắng tận dụng phấn viết, không dám lãng phí chút nào. Khi ấy, cậu bé lại nhớ đến những giáo viên của mình ở kinh đô, bọn họ thường bẻ phấn ném vào người những đứa bé không nghe lời.
Chắc chắn nguyên nhân quan trọng nhất khiến các giáo viên phải tiết kiệm như vậy là do thiếu thốn tài nguyên, cậu bé đã cân nhắc khá lâu và quyết định hỏi An Tri Hạ về cách sản xuất phấn trồng cuộc họp trực tuyến buổi tối.
Tiêu Tuấn vừa mở miệng hỏi, An Tri Hạ đã hiểu được ý tưởng của cậu bé
Rõ ràng Tiêu Tuấn muốn tạo ra phiếu cơm dài hạn cho những người dân chăm chỉ, chất phác nhưng lại thiếu thốn cơ hội ở thôn Hướng Dương. Nhưng mà đây là tiết mục phát sóng trực tiếp nên An Tri Hạ đã khéo léo chuyển chủ đề.
Muốn làm giàu thì phải âm thầm mà làm, nếu không cả nước đều học được cách sản xuất phấn thì thôn Hướng Dương biết làm gì đây?