Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 1021

Chương 1021 - Chương 1021 -

Suy cho cùng, cậu bé này cũng là cậu chủ nhỏ xuất thân từ gia đình giàu có ở kinh đô nên không rành giá cả thị trường nên mới trả giá như vậy. Làm sao có thể mua được xe đạp mới chín mươi phần trăm với giá sáu mươi đồng được chứ?

Mức giá tám mươi đồng đã rất rẻ rồi, tất cả bọn họ đều nhấp nhổm trong lòng, rõ ràng người ta đang cố ý chăm sóc cậu bé!

Mặc dù bọn họ rất thích trả giá nhưng cũng phải thừa nhận mức giá này đã là thấp nhất.

Bọn họ nhìn về phía Tiêu Tuấn, rất muốn thì thầm bên tai bảo cậu nên vừa phải thôi, nếu bỏ lỡ lần này sẽ không gặp được cơ hội khác nữa đâu.

Nhưng trưởng ban lại khẽ cắn môi và nói: "Giá này quá thấp, bảy mươi lăm đồng được không?"

"Sáu mươi đồng là số tiền nhiều nhất cháu có thể bỏ ra." Tiêu Tuấn kiên trì nói.

"Mỗi người lùi một bước, quyết định là bảy mươi đồng nhé?" Trưởng ban mếu máo: "Chú thật lòng muốn hợp tác với cháu, nếu không cháu có thể đi đâu mua được chiếc xe mới như vậy với giá bảy mươi đồng chứ, hay là bây giờ chú dẫn cháu đi xem nhé?"

Tiêu Tuấn ôm chồng giấy đỏ nặng trĩu đứng lên: "Không được, bây giờ trời cũng trễ rồi chú trưởng ban, tất cả những người cùng thôn với cháu đều đã trở về từ lâu, nếu cháu còn không đi e rằng không kịp về nhà mất."

"Được rồi, sáu mươi thì sáu mươi." Trưởng ban thở dài rồi nói: "Lâu lắm rồi chú chưa gặp người nào cố chấp như cháu. Đi thôi, chú dẫn cháu đi xem xe."

Tiêu Tuấn cười gật đầu, đi theo phía sau anh ta.

Hai người đi từ cửa sau của hợp tác xã cung ứng tiếp thị dến bãi đậu xe, trưởng ban thấp giọng ho khan: "À, tình cờ hôm nay tôi đạp xe của anh ấy đến, cháu xem có phải rất mới hay không? Chỉ có chỗ này bị trầy xước một chút và rổ xe hơi móp méo, còn những chỗ khác đều rất tốt."

Mọi người chứng kiến cảnh này đều ngớ người, với giá sáu mươi đồng mà có thể mua được một chiếc xe tốt như vậy? Sao bọn họ lại không may mắn được như thế?

Nhưng mà bọn họ chỉ có thể âm thầm hâm mộ, tự thuyết phục bản thân việc này là vì hiệu quả của tiết mục.

Tiêu Tuấn đi xung quanh chiếc xe rồi gật đầu: "Khá tốt, nhưng mà chú trưởng ban, bây giờ trong tay cháu không có tiền nên xin khất nợ trước."

"Biết rồi." Trưởng ban gật đầu.

Sau khi hẹn xong thời gian giao đợt hàng đầu tiên, Tiêu Tuấn cột chồng giấy đỏ lên ghế sau xe, lấy một cái đèn pin từ trong túi xách đặt vào rổ xe, cậu bé vẫy tay chào trưởng ban, nhấc chân đạp đi xa.

Cũng may nhiếp ảnh gia và trợ lý đã người dân trong thôn báo cho đồng nghiệp của họ một tiếng.

Lúc này, bốn người bọn họ đạp hai chiếc xe, cố gắng đuổi theo Tiêu Tuấn.

Về đến nhà, Tiêu Tuấn kể sơ lại chuyện mình làm rồi đi vào phòng của cha Cố và mẹ Cố.

Sau khi vẽ khá nhiều mẫu trên vở, cậu bé lấy một chậu nước ấm rửa mặt rồi ngủ.

Tay của Tiêu Tuấn chưa từng phải làm việc với cường độ cao như vậy, cho nên ngày hôm sau cổ tay của cậu bé đã sưng lên, chỗ khớp xương cũng nổi vài mụn nước.

Thế nhưng trên mặt cậu bé không hề lộ ra vẻ đau đớn, Tiêu Tuấn ôm đồ đi vào nhà bà Cố.

Bấy giờ, Tiêu Tuấn mới tươi cười ngồi cắt tranh giấy trang trí cửa sổ và kể lại chuyện ngày hôm qua.

Nghe xong, ông Cố và bà Cố đều gật đầu khen ngợi cậu bé.

Ông Cố nhận việc cắt giấy, còn bà Cố thì đi theo Tiêu Tuấn hơi vài mẫu đơn giản để giúp đỡ.

Loại giấy này rất dễ cắt, làm xong việc, ông Cố mỉm cười nhìn hai bà cháu ngồi trên giường. Sau đó, ông ấy xách theo bình rượu mà bản thân đã cất giữ nhiều năm đi tới nhà trưởng thôn.

Đến lúc về nhà, ông ấy còn mua hai xu đậu phộng, vừa hát ngắn ngã vừa đi vào nhà.

Bình Luận (0)
Comment