"Ý của chú trưởng ban là?" Tiêu Tuấn mím môi cười nhạt giống như một người trưởng thành, tâm trạng của cậu bé không hề bị những lời nói của trưởng ban làm cho dao động, có vẻ cậu bé đã lường trước điều này.
"Tôi nghĩ thời tiết bây giờ rất lạnh, so với việc ở bên ngoài chịu lạnh cả ngày Cậu cứ mang những tranh giấy trang trí cửa sổ mà bản thân làm xong đến bán cho chúng tôi sẽ tốt hơn. Mỗi cặp tranh giấy chúng tôi sẽ mua với giá hai xu, cậu cắt được bao nhiêu chúng tôi sẽ bán bấy nhiêu, mãi đến ngày hai mươi chín tháng chạp mới tạm ngừng. Cậu nghĩ thế nào?"
Trưởng ban không bảo Tiêu Tuấn về nhà hỏi ý kiến người lớn mà nghiêm túc thương lượng với cậu bé như một đối tác bình thường.
Tiêu Tuấn cụp mắt, vừa xoa cổ tay cứng ngắc vừa âm thầm tính toán trong đầu. Bốn trăm tờ giấy có thể cắt được một ngàn hai trăm cặp tranh giấy trang trí cửa sổ, một cặp bán với giá hai xu, vậy tổng cộng là hai mươi bốn đồng.
E rằng cậu bé phải làm việc không ngừng nghỉ suốt ba ngày mới có thể hoàn thành số lượng này.
Đến lúc đi học, chỉ có hai ngày thứ bảy và chủ nhật cậu bé mới vó thời gian cắt giấy, còn ngày thường Tiêu Tuấn chỉ có thể cắt giấy trong hai tiếng nghỉ trưa mà thôi. Nếu vậy, một tuần cậu bé có thể giao sáu trăm cặp tranh giấy, sau khi trừ bớt chi phí thì còn lãi được mười đồng.
Có điều, trước khi nhập học cậu bé vẫn còn mười ngày nghỉ, nói cách khác, chỉ dựa vào viện bán tranh giấy trang trí cửa sổ Tiêu Tuấn đã thu vào hơn một trăm đồng.
"Được thì được đấy, nhưng mà cháu còn phải đi học, từ nhà cháu đến trường học đi đi về về khoảng hai mươi kilomet, e rằng bình thường không có bao nhiêu thời gian rảnh." Tiêu Tuấn khó xử nói.
Trưởng ban nhớ lại vị trí hẻo lánh của thôn Hướng Dương mà đau đầu. Nếu lượng tranh giấy trang trí cửa sổ quá ít thì không đáng để tốn thời gian đi lấy.
"Nhưng mà nếu cháu có phương tiện đi lại thì mỗi ngày sẽ giảm bớt được ba tiếng di chuyển, như vậy mỗi ngày lúc đi học cháu có thể cắt được bảy tám mươi cặp tranh giấy." Tiêu Tuấn cười nói: "Hơn nữa, theo cháu được biết, trường học của cháu cách thị trấn rất gần, có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái cho mọi người."
Nghe vậy, trưởng ban liên tục gật đầu, âm thầm tính toán trong lòng: "Vậy đi, đúng lúc con trai của họ hàng tôi sắp kết hôn, nhà gái muốn có một chiếc xe mới. Trong nhà bọn họ vốn có một cái xe mới chín mươi phần trăm, cũng là do tôi nhờ quan hệ mà mua được giá nội bộ. Chiếc xe đó được giữ gìn khá tốt, chưa từng sửa chữa lần nào, giống như xe mới vậy. Nếu cậu muốn tôi sẽ nói với người họ hàng đó để lại cho cậu với giá tám mươi đồng."
Tiêu Tuấn lắc đầu: "Giá tám mươi đồng quá cao, xe đạp lại không phải là đồ cổ, chỉ cần trả qua sử dụng thì phải trừ đi khoảng khấu hao."
"Trên thị trường, xe đạp có giá một trăm tám mươi đồng một chiếc, ngay cả khi tôi dùng thân phận nhân viên để lấy giá nội bộ thì cũng tốn mất một trăm sáu mươi đồng. Mức giá giảm năm mươi phần trăm mà tôi đưa ra đã rất rẻ rồi, nếu còn hạ xuống thấp hơn, tôi không dám chắc sẽ giúp được cậu." Trưởng ban thành thật nói.
"Cậu cũng biết diện tích thị trấn của chúng ta rất nhỏ, chỉ mới đi vài bước đã đến điểm cuối, số gia đình có xe đạp thật sự rất ít. Nếu Cậu muốn mua xe mới chẳng những tốn tiền mà còn cần phiếu xe đạp, hầu như không có ai bán qua tay xe cũ đâu." Trưởng ban thật lòng khuyên nhủ.
Vẻ mặt Tiêu Tuấn vẫn không hề dao động, cậu bé nói thẳng: "Sáu mươi đồng, cháu chỉ là một học sinh tiểu học nên không đủ tiền mua đồ vật quý giá như vậy. Cùng lắm thì cháu cắt ít tranh giấy trang trí cửa sổ một chút, đi bộ thêm vài bước để rèn luyện cơ thể, biết đâu có thể cao lên thêm."
Những người đứng bên cạnh chứng kiến đều bĩu môi, lắc đầu.