Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 1025

Chương 1025 - Chương 1025 -

Bây giờ đột nhiên có một đóa hoa dại tiến vào, còn thay thế được Tiêu Tuấn hay Cố Hiểu Huyên.

Bọn trẻ con bất kể là trai hay gái đều vô cùng thù địch cô bé, không những thế còn dẫn dắt học sinh trong trường cô lập cô bé.

Lúc Cố Hiểu Huyên còn ở trong thôn, cô bé cũng là đầu đàn trong đám trẻ con, phía sau có một đám trẻ con lớn nhỏ đi theo. Nếu không, cô bé đã không bạo dạn nghe đài rồi một mình đi tới thành phố Mao Toại để tự đề cử mình tham gia chương trình.

Thời tiết lạnh lẽo, vạn vật tiêu điều, ai ai cũng đến và đi trong vội vã, ai cũng thích quây quần trong nhà hoặc là trong văn phòng ấm áp. Chỉ có lũ trẻ chạy nhảy tung tăng, không hề sợ hãi cái lạnh mùa đông.

Cố Hiểu Huyên đang mặc một chiếc tiểu quân Z vừa vặn, trên tay cô ấy là một chiếc ná do cô bé tự làm, còn mang theo một cái thao nhựa và một chiếc đũa có sợi bông mỏng.

Cố Hiểu Huyên đi ra ngoài, nín thở lắng nghe một lúc, sau đó mỉm cười đi về phía quảng trường nhỏ trong sân.

Tuyết vừa rơi, mọi thứ trước mắt đều trắng xóa, đôi giày da nhỏ màu đen dưới chân cô bé phát ra tiếng cọt kẹt trên lớp tuyết dày ba centimet.

Cố Hiểu Huyên không nhịn được mà nhảy nhót về phía trước, mới vừa xuất hiện đã bị người ta ném một quả cầu tuyết cực lớn.

Cô bé quay sang một bên, dễ dàng né tránh, còn nở một nụ cười chân thành với người kia.

Nhưng đứa trẻ kia lại cảm thấy mình bị xúc phạm nên cùng bạn bè nhìn nhau, cúi xuống làm những quả cầu tuyết rồi ném về phía cô bé.

Cố Hiểu Huyên cầm chiếc thao nhựa né trái né phải, nhưng không một ai ném trúng đích!

Xúc phạm, xấu hổ, đây là sự chế nhạo và khinh thường trắng trợn của những đứa trẻ nông thôn đối với con cháu trong đại viện!

Bọn họ không thể làm mất mặt con cháu đại viện được.

Mà mỗi kỳ nghỉ đông hay nghỉ hè đều bị người nhà ném vào quân đội huấn luyện, tố chất thể lực cũng vượt qua thử thách, lại có tốc độ và sự nhanh nhẹn, làm sao có thể so sánh với một kẻ nhà quê được?

Cố Hiểu Huyên nhướng mày, không khỏi lặng lẽ trợn mắt, cô bé đã trốn ra khoảng mười phút. Cô bé chỉ ẩn nấp đơn giản trong khi cúi xuống làm một quả cầu tuyết ném về phía bọn họ.

Một chiêu đánh trúng!

Các cậu chàng sửng sốt một chút, càng tức giận hơn, được rồi, bây giờ cô bé đang khiêu khích một cách công khai!

Quả cầu tuyết của Cố Hiểu Huyên ném trúng từng người một, sau đó nói: "Dừng lại! Các cậu đã mất mạng rồi! Các cậu là con trai đấy, mấy cái luật này cũng không hiểu sao?"

Bọn họ tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, bất lực gật đầu khuất nhục gật đầu, biểu thị mình đã bị cô bé ném trúng.

Cố Hiểu Huyên mặc kệ bọn họ, tiếp tục đi về phía một vùng tuyết chưa bị giẫm phải, bày một cái thao nhựa, rắc mấy mẩu bánh vụn, rồi cầm sợi chỉ bước đi rồi ra hiệu im lặng với bọn trẻ.

Bọn trẻ đều im lặng lại, tò mò chạm vào người cô bé dò hỏi.

"Cậu đang bắt chim sao?"

"Cái này tụi tui cũng đã làm rồi, nhưng chưa từng bắt được con nào!"

Ít nhiều bọn họ cũng có họ hàng hoặc có chút bạn bè thân thích ở quê nên đương nhiên cũng được người ta dắt theo bắt những con chim háu ăn thế này. Nhưng khả năng bắt được không quá cao. Khi họ về tự làm thì tỷ lệ thành công càng thấp hơn.

Cố Hiểu Huyên cười cười không nói gì, tiếp tục dùng ngón trỏ đặt lên môi làm dấu im lặng.

Mọi người căng thẳng nhưng vẫn bất động, đôi mắt đen láy dán chặt vào chiếc thao nhựa.

Thế giới bỗng nhiên trở nên im lặng, thời gian kéo dài ra, không biết bao lâu, khi hai cẳng chân tê dại lạnh lẽo, một vài con chim cuối cùng không thể cưỡng lại sự cám dỗ mà bay xuống cành cây, thử thử nhảy nhót, nhìn xung quanh.

Bình Luận (0)
Comment