Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 1036

Chương 1036 - Chương 1036 -

Ôn Tĩnh Thu ngơ ngác tại chỗ, có chút không tin nhìn ông ấy.

Cha Ôn càng thêm áy náy, ôm lấy đứa bé vào trong ngực.

Ông ấy cảm nhận được rất rõ, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi vóc dáng của đứa trẻ đã ốm yếu đi nhiều, rốt cuộc mình đã sơ ý và hồ đồ bao nhiêu, mới tin lời Minh Lệ Hoa, nghĩ là do là Ôn Tĩnh Thu kén ăn mới trở nên gầy gò?

Đứa trẻ trong lòng ông cứng còng, trên người có hơi nhô ra chút thịt, mềm mại, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.

Cha Ôn dùng sức ôm cô bé, cười nhẹ: "Cha không phải là một người cha có năng lực, nhưng Thu Thu, con không phải là một cô con gái ngoan.

Từ nhỏ đến giờ có điều gì mà con không thể nói với cha không?

Cha là cha ruột của con, nửa dòng máu đang chảy trong con là của cha.

Con là bảo bối của cha, thân làm người cha thì ta cũng phải có trách nhiệm với con.

Con có biết mỗi ngày cha ở bên ngoài làm gì không?

Nói ra thì khiến người ta xem thường, cha là một người phàm tục, không quá vĩ đại muốn đem toàn bộ sinh mệnh dâng hiến cho sự nghiệp của mình.

Cha đang làm việc chăm chỉ để kiếm tiền vì con, phấn đấu vì gia đình cha yêu thương nhất. Nếu con không cần, vậy những nỗ lực của cha có ý nghĩa gì?

Cha có thực sự xứng đáng với sự tin tưởng của con không?"

Ôn Tĩnh Thu trầm mặc một hồi lâu mới tiêu hóa hết lời của ông Ôn, nằm trong vòng tay này khiến cô cảm giác được sự hùng vĩ, ấm áp, cảm giác hoàn toàn bình an, cô bé thấy trái tim như được lò sưởi hun qua, khiến nước mắt bốc hơi rồi tràn ra từ khoé mắt.

"Cha ơi!" Cô bé tựa như một con thú nhỏ bị thương, kêu nhẹ một tiếng rồi dùng sức ôm lấy ông: "Sao cha không tới đón con sớm hơn?

Cha có biết con đã sống ở thành phố N thế nào không?

Con giống như một quả bóng bị người ta ném tới ném lui, lúc nào cũng bị người ta bỏ quên, ăn không đủ no mặc không ấm.

Lúc con đến kinh đô, nhìn một nhà ba người thân thiết, chỉ có con là người ngoài, là sự tồn tại dư thừa.

Nếu không có con, ông bà nội sẽ không không phải lo lắng, ông bà ngoại sẽ không phải nhìn con chướng mắt suốt ngày, mẹ và em gái sẽ không chơi trò chơi mèo bắt chuột với cha!"

"Bé ngốc." Ánh mắt cha Ôn ửng đỏ, có chút nghẹn ngào nói: "Sao con là sự tồn tại thừa thãi được?

Con là đứa bé mà tất cả chúng ta đều mong chờ được sinh ra, là một nửa cái mạng của cha!

Năm đó nếu cha không bận công việc mà đến đón con và mẹ, thì mọi chuyện đã không như vậy.

Thu Thu, cho cha một cơ hội khác được không?"

Ôn Tĩnh Thu trút hết nỗi lòng một hồi lâu, khóc đến có phần tức giận, mới nhẹ nhàng đẩy ông ra, trịnh trọng gật đầu, tủi thân nói: "Cha đừng có vì người khác nói gì thì nghe nấy?

Cha có thể về nhà sớm mỗi ngày, chúng ta ăn tối với nhau được không? Yêu cầu của con có làm cha khó xử không?"

Cuối cùng, cô bé còn cẩn thận nhìn ông hỏi.

"Không khó xử không khó xử." Ông Ôn xoa tóc cô bé và cười nói: "Nếu ngay cả ngôi nhà nhỏ cha cũng không bảo vệ tốt, sao bảo vệ được cả gia tộc chúng ta đây?

Thăng quan phát tài là tốt, nhưng không quan trọng bằng việc đồng hành trên con đường trưởng thành với bảo bối của cha!"

Hai cha con cởi bỏ khúc mắc, một chút sương mù cuối cùng trong lòng Ôn Tĩnh Thu cũng biến tan.

Về phần mẹ Ôn, một người phụ nữ ích kỷ tự lợi như vậy, suy cho cùng cũng là người sinh ra cô bé, về sau cứ kính trọng bà ta là được, nhưng muốn nhiều hơn thế thì không thể.

Bình Luận (0)
Comment