Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 1037

Chương 1037 - Chương 1037 -

"Cô giáo Tiểu An, Thu Thu nhà chúng tôi muốn góp vốn vào công ty văn hóa Minh Nhật, sau này tiền mừng tuổi của cháu cũng sẽ để ở chỗ cô. Lãi suất sản xuất hàng năm sẽ được đầu tư vào các tổ chức phúc lợi, chờ khi cô thiếu tiền thì điều chỉnh lại sau."

Cha Ôn cười nhẹ nói, sau đó bổ sung thêm một câu: "Đây là tiền của con bé, chỉ khi có mặt con bé, được chứng thực là theo ý định của con bé, thì mới có thể động tới số tiền này.

Có thể thêm điều khoản này vào hợp đồng không?"

"Đương nhiên là được rồi." An Tri Hạ gật đầu.

Cô nhìn về phía Ôn Tĩnh Thu, mặt mày tươi cười ôn nhu nói: "Bạn nhỏ Ôn Tĩnh Thu, đường đời rất dài, con phải xác định chính xác mục tiêu để cố gắng nha. Một ngày nào đó bị lạc không tìm được đường, thì quay lại tìm cô."

"Con sẽ, cảm ơn cô Tiểu An." Ôn Tĩnh Thu buông tay cha ra, rất nghiêm túc cúi đầu cảm ơn.

"Con không cần cảm ơn cô, muốn cảm ơn thì cảm ơn chính con. Là em bé nổi bật trong rất nhiều bạn nhỏ, trở thành khách mời nhỏ của nhóm chương trình, con có sức hút của riêng con." An Tri Hạ đem giải thưởng tặng cho cô bé.

Nụ cười trên mặt Ôn Tĩnh Thu càng sáng lạn.

Chờ hai cha con đi ra, mẹ Ôn dắt Ôn Giai Đồng đi lên trước, cười muốn đi giúp xách đồ.

Ôn Tĩnh Thu nghiêng người sang một bên, "Mẹ, mấy thứ này không nặng, con có thể cầm được."

Thấy thần sắc chồng thản nhiên, bà Ôn ngượng ngùng cười cười: "Ngồi xe lâu như vậy mệt rồi phải không? Cha con nói muốn đi nhà hàng Hồng Diệp Thu ăn lẩu, đón gió tẩy trần cho con.

Chúng ta đi tắm rửa cắt tóc trước rồi đi ăn cho thoải mái."

Ôn Tĩnh Thu nghiêng đầu, cười tiến lên muốn ôm lấy bà ta, nhưng lại bị né tránh.

"Mẹ sợ bọ chét và ve trên người con à? Làm sao bây giờ, cha cũng ôm con, trên người cha chắc cũng có không ít."

Vẻ giận dữ của mẹ Ôn chợt lóe lên, cứng ngắc kéo khóe môi: "Đứa nhỏ này, mẹ không phải ghét bỏ con. Con nhìn mẹ của Tiêu Tuấn kìa, không phải thằng nhóc vừa ra cửa liền cạo trọc nó sao?

Mẹ sợ con không thoải mái, chẳng lẽ để trong nhà đầy bọ chét, chấy rận là tốt cho con sao?"

"Nhưng trên người con không có." Ôn Tĩnh Thu bình tĩnh nói: "Lời hỏi thăm quan tâm cũng không hỏi con một tiếng sao?"

"Làm sao có thể vậy được?" Bà Ôn phản bác theo bản năng, sau đó bà tức giận trách cứ: "Ở nông thôn đâu đâu cũng có lợn rồi chó mèo, nhà nào mà không có bọ chét với chấy?

Ôn Tĩnh Thu, sao con tham gia chương trình rồi mà chưa có một chút tiến bộ nào, miệng vẫn nói dối liên tục?

Mẹ hỏi con, trên người con có chấy, con dám thừa nhận không!"

"Minh Lệ Hoa, đây là con gái ruột của bà." Cha Ôn liếc bà ta một cái: "Lời con nói không đáng tin, vậy bà còn tin ai được đây?"

"Hải Triều." Minh Lệ Hoa hất tay con gái út ra, tiến lên muốn khoác tay ông.

Ôn Hải Triều lui về phía sau một bước né tránh: "Minh Lệ Hoa, tôi không muốn nói gì không hay trước mặt con nhỏ. Xin bà ý tứ một chút, đừng để tôi..."

Tuy lời còn chưa dứt, nhưng Minh Lệ Hoa cũng không dám tiến lên nữa, nhỏ giọng hừ nói: "Hải Triều, tôi biết ông vẫn trách tôi gạt ông mang Tĩnh Thu đi tham gia chương trình.

Nhưng ông không thể bởi vì áy náy, chuyện gì cũng nghe theo nó mà không chịu suy nghĩ một chút?

Điều kiện nhà họ Sơn tốt, nhưng nhà của họ lại là nông thôn, khách đến và đi cũng là người cùng làng, sao mà không có bọ chét và chí được?

Thứ này chỉ cần bám vào là thành một tổ, trốn ở trong khe hở quần áo, mép chăn, còn có nếp tóc. Rất khó diệt trừ, nhà chúng ta nếu lỡ dính phải thì có thể chịu khó nhẫn nhịn,nhưng lỡ như lây cho hàng xóm láng giềng và đồng nghiệp, họ không lý gì mà không đổ tại chúng ta?"

Ôn Tĩnh Thu lắc lắc tay ông Ôn, nghiêm túc nói: "Cha, nhà họ Sơn rất sạch sẽ, có hay không chẳng lẽ cha không cảm nhận được sao?

Hơn nữa, con vừa xuống xe đã đến nhà tắm tắm rửa, thay quần áo mới.

Nếu cha không tin, hãy xem thử xem có chấy trên đầu con không. Con có thể lừa cha, nhưng chẳng lẽ chấy trên đầu con cũng biết hùa theo ư?"

Bình Luận (0)
Comment