Sắc mặt hai người biến đổi không ngừng, nhịn nửa tiếng cuối cùng mới thành khẩn thú nhận: "Chúng tôi bị người khác ra lệnh..."
"Ai?" An Tri Thu nghiến răng hỏi, trong lòng cũng đã có đáp án.
"Không biết, hai chúng tôi thường xuyên ngồi chờ ở chợ đen, người khác cho chúng tôi tiền, chúng tôi có thể làm bất cứ điều gì miễn là không giết người. Người kia hóa trang cầm một trăm đồng, yêu cầu chúng tôi mặc đồng phục công an, còng tay hai anh em nhà họ An đi đường vòng ra sau núi, sau đó..."
"Sau đó làm sao?" Phòng Viên lạnh giọng hỏi.
"Sau đó... sau đó lột quần áo rồi trói vào cây. Nếu không may mắn, bọn họ sẽ trở thành thức ăn cho thú dữ, nếu may mắn bị người khác phát hiện, thanh danh cũng hoàn toàn nát bét, trở về sẽ như châu chấu nhảy nhót linh tinh, không chịu được bao lâu."
"Chuyện này, chuyện này là người ta yêu cầu, không phải do anh em chúng tôi nghĩ ra đâu, thực sự giết người mà không chạm đất, lòng dạ người kia quá độc ác."
"Hai anh em chúng tôi định giả vờ làm theo để lấy tiền, sau đó sẽ thả anh em bọn họ ra."
Phòng Viên một tay nắm bóp cổ tay một người, hơi hơi dùng sức, hai người đều đổ mồ hôi lạnh ròng ròng: "Các người biết lòng dạ người ta độc ác, còn vội vàng nhận việc, làm như tôi không thấy ánh mắt bẩn thỉu của các người ấy?"
Đối với một người con gái có dáng vẻ xinh đẹp như vậy, nếu lột sạch quần áo thì sẽ có kết cục gì?
"Súc vật!" An Tri Thu tức giận đỏ ngầu cả mắt, xông vào đấm đá hai người một trận, mỗi chiêu đều nhằm vào chỗ hiểm.
Hai người bọn họ muối mặt cầu xin tha thứ, nhưng những lời đó quá đạo đức giả, càng nói, An Tri Thu càng lấn tới, lực nắm đấm càng mạnh thêm.
"Được rồi, tiếp tục đấm nữa là chúng nó chết đấy." Hàng Hướng Lỗi tiến lên kéo anh ấy lại, con ngươi lạnh lẽo: "Những người như vậy nên đưa đến đồn cảnh sát, để nhà nước trừng phạt bọn họ, cậu không cần phải bẩn tay."
"Tôi... tôi nhớ ra rồi, trên cổ tay người kia có một cái nốt ruồi lông trắng lớn, các người đừng đưa chúng tôi vào đồn cảnh sát, chúng tôi sẽ không bao giờ làm chuyện tàn ác như vậy nữa, hãy cho chúng tôi một cơ hội đi..."
Hai người trực tiếp quỳ trên mặt đất dập đầu, nếu như vừa rồi bọn họ giả làm công an giải quyết việc công là tội lớn, vậy thì sự ngu xuẩn dốt nát của bọn họ sẽ trở thành bùa lấy mạng. Sau khi bọn họ ra ngoài cũng sẽ bị coi như điển hình, giết một người dọa trăm người!
"Muốn sống không?" Trong con ngươi Phòng Viên loé lên sự nguy hiểm, nhàn nhạt liếc nhìn bọn họ một cái hỏi.
"Muốn ạ, mọi người tha mạng cho chúng tôi đi!" Vừa nghe nói có cửa ra, bọn họ càng thêm thành kính mà dập đầu mạnh hơn.
"Vậy thì tự vào cục cảnh sát thú tội đi, tôi chẳng quan tâm các người thú nhận cái gì, chỉ cần ngồi đủ hai mươi năm tù, tôi sẽ lập tức bỏ qua chuyện này."
"Đúng rồi, nhớ lấy các người bị người khác ra lệnh, nhưng người này quá gian xảo, lần nào cũng hoá trang, nhưng trên tay lại có một nốt ruồi lông trắng. Hiểu không?"
Bọn họ cười còn xấu hơn khóc, ngoài việc chấp nhận ra thì không có lựa chọn nào khác.
Bọn họ đã bán đi hai mươi năm thanh xuân của mình, với giá một trăm đồng.
Ai nói thôn dân sống trong khe núi rất dễ bị lừa, mặc một tầng áo xanh lam là có thể sợ hãi bất động, để bọn họ muốn làm gì thì làm? Có mà bọn họ mới là người sợ hãi ấy!
Lợi hại đến mức không dám trêu chọc, nhưng bọn họ đều quyết định sẽ lấy lửa giận tấn công người có nốt ruồi lông trắng kia, nhất định phải bắt người đó ngồi tù mục xương.
Khi đến cục, các đồng chí công an tiếp đãi bọn họ rất niềm nở, sau khi nắm rõ sự việc thì nghiêm túc thẩm tra một lượt, hoàn thiện lại từng chi tiết.
Bọn họ không biết rằng, hai người kia đã được Phòng Viên huấn luyện kỹ càng trên đường đi, cực kỳ kháng cự thẩm vấn, nội dung mỗi câu trả lời đều giống nhau, hầu như không khác một chữ nào.