"Đồng chí công an, sao các cậu lại tới đây?" Bí thư thôn chi bộ gần đây không hoạt động tích cực, trưởng thôn cũng bận chạy đôn chạy đáo. Lúc này ông mới vội vàng chạy tới, mồ hôi đầm đìa, cười hỏi.
"An Tri Thu và An Tri Hạ là thanh niên trí thức trong thôn các ông đúng không?" Hai người kia kéo căng mặt, giọng điệu có phần hung hăng hỏi.
Trưởng thôn khẽ cau mày, gật đầu, đang định lấy điếu thuốc ra khỏi người đưa tới.
"Được rồi, đừng làm những thứ vô dụng này, mau đi gọi người đi, chúng tôi còn phải quay về báo cáo công việc." Một người khác dùng sức đẩy mạnh, đẩy người nông dân cường tráng như trưởng thôn lảo đảo một cái, nhìn qua cũng biết là lực tay của người luyện võ.
Kẻ đến không thiện, kẻ thiện thì không đến.
Trưởng thôn cũng giận tái mặt, vừa cho người đi gọi hai anh em nhà họ An, vừa lạnh giọng hỏi: "Hai đồng chí, các cậu tìm hai đứa nhỏ này có chuyện gì? Bọn chúng là đồng chí mới, thủ tục đều xử lý theo quy định, cũng không gây ra chuyện gì."
"Ông nói không gây chuyện là không gây chuyện sao? Có người tố cáo bọn họ là phần tử phản động, chúng tôi phải đưa về cục thẩm vấn." Nói rồi anh ta để lộ chiếc còng sắt bên hông, lắc lắc trong tay.
Thôn dân xung quanh đều sợ hãi không dám lên tiếng.
"Bọn họ đều là công dân tốt, có người thậm chí còn chưa bao giờ lên thị trấn, cuộc sống nghèo khó bình thường, làm sao lại từng trải qua chuyện như trời sập dưới chân này?"
Nhóm thanh niên trí thức cùng đi tới, Phòng Viên cũng nhanh chân lạnh lùng nghiêm mặt theo sau, đúng lúc nghe được câu nói này. Anh nheo mắt liếc nhìn hai người, còn chưa kịp nói chuyện, An Tri Hạ đã lên tiếng trước: "Không biết hai đồng chí ở cục nào, chức vụ ra sao, có văn kiện giấy tờ gì đề cập đến việc bắt anh em chúng tôi không?"
"Bây giờ các người là nghi phạm, không được phép nói chuyện." Anh ta nói, tiến tới định nắm lấy cổ tay An Tri Hạ.
Phòng Viên tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay anh ta bẻ một cái, người đàn ông cao một mét tám phách lối kia lập tức kêu lên đau đớn, mất đi khí thế, tức giận nói: "Anh buông tay ra cho tôi! Anh có biết mình đang làm gì không? Dám đánh lén công an, cũng muốn bị bắt vào cục cảnh sát ăn cơm tù sao!"
"Tôi thấy người phải ăn cơm tù là các người mới đúng?" Anh cười lạnh một tiếng: "Đừng tưởng mặc một tầng màu lam sẫm là có thể trở thành công an!"
"Anh... anh có ý gì? Anh dám nghi ngờ thân phận của chúng tôi? Vậy thì tốt, anh cũng đi cùng hai tên phần tử phản động kia theo chúng tôi luôn đi." Một người đàn ông khác lấy cái còng sắt ra tiến tới, hung hăng giơ lên định còng tay Phòng Viên.
Phòng Viên nghiêng người tránh sang một bên, thuận thế duỗi chân đá vào đầu gối của người tới gần một cái, lực mạnh đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng xương cốt trật khớp.
Chỉ một động tác đã có thể khống chế hai người đàn ông cao một mét tám, khí thế hung ác, có dáng vẻ biết đánh đấm.
Các thôn dân nhìn về phía Phòng Viên với ánh mắt vô cùng phức tạp, bọn họ vốn chỉ nghĩ là anh biết săn bắn, thân thủ nhanh nhẹn, lại không ngờ hai người đàn ông trước mặt không thể chịu nổi một chiêu của anh.
Phòng Viên lấy còng sắt còng tay hai người lại: "Các đồng chí công an đều một lòng vì dân, đối xử với phạm nhân cũng có phần tôn trọng, phẩm chất của các người quá kém, không có chút chuyên nghiệp nào, đối xử với nghi phạm phần tử phản động quá tệ, tốt nhất đừng có đánh rắn động cỏ."
"Đi thôi, chúng ta cùng nhau đến thị trấn. Để xem các người giả mạo đồng chí công an, sẽ phải ăn bao nhiêu cơm tù?"
Cả hai giằng co kịch liệt, khăng khăng cho rằng mình là công an biên chế chính thức, tuyệt đối không thừa nhận mạo danh, còn ra sức hù dọa đối phương buông mình ra.
Đáng tiếc Phòng Viên lại trực tiếp xin nghỉ, thực sự cùng An Tri Thu, Nhiếp Nghĩa Xương và Hàng Hướng Lỗi áp giải bọn họ lên thị trấn.
Tân Hạ Hoa mới thành lập không lâu, đang từng bước dò dẫm con đường của mình, đối xử với phần tử phạm tội vô cùng nghiêm khắc, cho nên một khi bị đưa đến đồn công an trên thị trấn, bọn họ sẽ phải ở đó cả đời.