Uỷ viên nhà trường chỉ là một cô bé ngoan ngoãn nghe lời, thích được thầy cô và cha mẹ khen ngợi, miệng của cô bé làm sao mà so được với cậu nhóc.
Mặt cô bé lập tức đỏ bừng, cô bé tức giận thở phì phò ngồi xuống.
Các bé trai không ngờ sự việc lại được giải quyết dễ dàng như vậy, tất cả đều nhỏ giọng oh oh mấy câu, dùng nhiều ánh mắt khác nhau nhìn về phía Sơn Vĩ Nguyên, xem ra cậu bé quê mùa này cũng có chút bản lãnh.
Sau khi tan hoc, tiếng chuông vừa reo và giáo viên cũng vừa bước ra khỏi cửa lớp, bọn trẻ lao ra ngoài như súng thần công, chạy thẳng về phía con hẻm chật hẹp phía sau trường.
Bọn họ treo cặp sách lên cây, một bên là Sơn Vĩ Nguyên, cao hơn một bậc so với các bạn cùng lứa hiện tại, một bên là một nhóm học sinh tiểu học đang nghiến răng nghiến lợi giả vờ hung hãn.
Những học sinh tiểu học này không chỉ học cùng lớp mà gần như quen biết nhau trong cùng một khu nhà, tụ tập lại một chỗ để tạo nên một cảnh tượng.
Khán giả rất quen thuộc với nó, đây chẳng phải để cho bọn họ chứng kiến trận đấu giữa các học sinh tiểu học sao?
Ngày nay học sinh tiểu học hung tàn đến mức bắt đầu thành lập băng nhóm rồi sao?
Bọn họ có thể dừng cuộc chiến tàn ác này nếu bọn họ gọi ngay bây giờ không?
Mọi người đều đã đổ mồ hôi hột cho Sơn Vĩ Nguyên vì cậu nhóc đang chiến đấu một mình, đồng thời quay đầu nhìn đứa con trai ngốc nghếch bên cạnh, lo lắng mà hỏi vài câu.
Bọn họ khẽ thở phào vì không nghe thấy bất kỳ lời nói nào về việc bị bắt nạt.
"Sơn Vĩ Nguyên, tôi tôn trọng cậu như một người đàn ông. Nếu cậu rời đi ngay bây giờ, chúng tôi sẽ miễn cưỡng coi như không có chuyện gì xảy ra." Cậu bé dẫn đầu nhìn về phía đám đông phía sau, đưa ra lời mở đầu trước để tránh bị nói lấy lớn bắt nạt thiểu số.
Sơn Vĩ Nguyên ngẩng đầu, khinh thường hừ một tiếng: "Sao cậu nói nhảm nhiều như vậy? Hay là cậu sợ?"
"Ai sợ ai chứ? Chúng tôi sợ ai đó sẽ chạy đi khóc lóc tìm mẹ!"
Một nhóm con nít phá lên cười.
Những đứa trẻ có nhận thức sâu sắc về thế giới, nếu không phải chúng có vóc dáng nhỏ bé, mọi người còn tưởng rằng họ đang nhìn thấy những tên cướp đánh nhau.
"Các cậu cùng nhau lên, hay là từng người một?" Sơn Vĩ Nguyên cởi áo khoác ngoài cùng áo bông ra, nhảy vài cái cho nóng người, vỗ nhẹ vào ngực một cái, rồi hếch cằm hỏi.
"Chúng tôi sẽ không lấy nhiều khi dễ ít, lên từng người một đi! Chỉ cần cậu thắng, mỗi người chúng tôi không chỉ đãi các cậu uống sữa đậu nành mà còn cung cấp cho cậu một bữa ăn sáng nữa!"
Vừa nói bọn nhóc vừa nhào lên, Sơn Vĩ Nguyên di chuyển rất nhanh nhẹn.
Cậu nhóc lớn lên ở một vùng nông thôn, không như những đứa trẻ ở thành phố, hàng ngày cậu nhóc đều leo núi, trèo cây, bắt cá dưới nước, vì phải thường xuyên bảo vệ thành quả của mình cậu nhóc cũng so tài một phen. Thỉnh thoảng, cậu nhóc lại đánh nhau với bọn trẻ làng lân cận để bảo vệ em trai của mình.
Sơn Vĩ Nguyên cho tới bây giờ cũng không cảm thấy sợ sệt, cậu nhóc là một đối thủ bất khả chiến bại, hơn nữa, cậu nhóc còn học được một số kỹ năng đấm bốc từ chú hai, người đã trở thành tiểu đoàn trưởng, mỗi lần chú hai về nhà, cậu hận một ngày không đủ hai mươi tư giờ tập luyện để trở thành người giỏi nhất trong núi.
Vì vậy, khi lũ trẻ lần lượt xông lên, cậu nhóc đánh bại chúng xuống đất chỉ trong vài cú, thậm chí còn đứng chồng lên nhau, trông đầy hài hước.
"Như thế nào?" Sơn Vĩ Nguyên vỗ tay phủi bụi trên người, sau đó ung dung mặc quần áo, đeo ba lô, nhướng mày hỏi, cuối cùng, cậu nhóc duỗi tay đếm từng người một, nhất thời cậu nhóc vui vẻ nói: "Ôi, tôi có đủ sữa đậu nành và bữa sáng cho cả tháng này rồi!"