"Đại ca, cậu chính là đại ca thực sự của chúng tôi!" Bọn trẻ đều nhìn cậu nhóc với ánh mắt sùng bái, nếu không phải là do thời đại lúc đó thì tất cả đều muốn quỳ xuống dập đầu.
Sơn Vĩ Nguyên xua tay: "Đại ca cái quái gì chứ, cứ gọi tôi là anh Nguyên là được. Nếu có chuyện cứ tìm anh Nguyên tôi, tôi sẽ giải quyết cho các cậu!"
Một nhóm trẻ con cười đùa chẳng mấy chốc đã thành một nhóm, tay trong tay xách cặp đeo trên lưng bước ra ngoài, hẹn ngày mai sẽ ăn sáng ở đâu và ai sẽ đãi.
Khi Sơn Vĩ Nguyên trở về nhà, cha Ôn đã về đến nhà.
"Sao con về muộn thế? Cha phải đi đón con," Cha Ôn vô thức liếc nhìn đồng hồ.
Trường tiểu học cách khu nhà ở không xa, an ninh hiện tại cũng khá tốt, ít nhất tội phạm không dám phạm tội trắng trợn. Người đến người đi đều là người quen nên về cơ bản bọn nhỏ đều cùng nhau đi học về, những người lớn cũng sẽ không lo lắng về sự an toàn của bọn nhỏ."
Sơn Vĩ Nguyên quay đầu nhìn Ôn Giai Đồng đang ngoan ngoãn làm bài tập trên bàn, cười nói: "Các bạn học nhiệt tình quá, cứ nhất quyết hẹn con sáng mai cùng nhau ăn cơm ạ."
Cha Ôn nghe vậy vui vẻ gật đầu: "Con trai luôn dễ kết bạn. Nếu Thu Thu vui vẻ như con thì bây giờ cũng sẽ có một đám bạn chơi đùa cùng."
Vừa nói, ông vừa lấy từ trong túi ra một đồng và mấy tờ phiếu thực phẩm đưa cho cậu nhóc: "Đây, con muốn ăn gì thì ăn, đừng bỏ đói. Đây chính là lúc để thân thể phát triển."
Nghe thấy tiếng động, Minh Lệ Hoa còn chưa kịp đặt dao xuống đã bước ra ngoài, lo lắng hỏi: "Hải Triều, một cân thịt cũng chỉ có tám hào, ở nhà cũng có thể ăn no, sao phải lãng phí tiền để đi ăn ở ngoài?"
Bà ta không bao giờ nương tay trong việc tiêu tiền cho bản thân, cho con gái và cho chồng mình nhưng mà tiêu một xu cho người khác chẳng khác nào cắt đứt da thịt của bà ta.
Ôn Hải Triều nhìn cậu nhóc một cái, bình tĩnh nói: "Vậy bà đứng dậy đi nấu cơm đi."
Minh Lệ Hoa không đi làm, lại thích ngủ nướng nên hai cha con đều dùng bữa sáng ở bên ngoài. Nói chính xác thì buổi sáng Ôn Tĩnh Thu thường đói bụng.
Cô bé cũng rất hay tức giận, mẹ ruột không cho tiền mua đồ ăn nên cô bé cũng không ăn, chỉ nghĩ đến khi nào mình sẽ đói đến khi bệnh để xem bọn họ sẽ làm gì, nhưng cô bé không bao giờ nhờ cha ruột của mình giúp đỡ.
Sơn Vĩ Nguyên cười tươi, không từ chối, dưới ánh mắt ghen tị của Ôn Giai Đồng, cậu nhóc thoải mái nhận lấy bỏ vào túi, cũng không nói một lời về việc bạn bè đãi cậu nhóc uống sữa đậu nành và ăn sáng.
"Sao ông lại đưa cho nó nhiều tiền như vậy? Bữa sáng của ông cũng chỉ có một hai xu thôi," Minh Lệ Hoa nhìn tờ tiền màu đỏ, giọng trở nên the thé vì xót tiền.
Họ đã sống với nhau đã mười năm, thường xuyên cãi vã, cũng đã quen với việc cãi nhau một lúc rồi lại giả bộ như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục sống vào ngày hôm sau.
Một người thì lười so đo, còn người kia vẫn liều mạng vì theo đuổi long hư vinh.
"Không phải ê-kíp chương trình cho hai trăm đồng sao? Còn không động tới một xu của cái nhà này." Ôn Hải Triều thông suốt nói.
"Đó là chúng ta vất vả mới kiếm được tiền, các khách mời nhỏ khác còn được một ngàn đồng nữa!" Minh Lệ Hoa lập tức phản bác, bà ta sợ khán giả có ấn tượng xấu về mình nên cố tình thu dao lại, vuốt tóc, mím môi cười nói: "Dù sao thì chúng ta cũng xuất hiện trong buổi phát sóng trực tiếp nên vẫn được chương trình trả công. Ê-kíp chương trình thật ra rất nhân văn."
Ôn Hải Triều thô lỗ nói: "Nơi này phần lớn đều phụ trách chi tiêu cho khách mời nhỏ, cái gì cũng không làm thì một tháng vẫn nhận được một trăm đồng sao?
Bây giờ tôi đang cố gắng đi lên từng chút một, bà không thấy những công nhân tạm thời, những người học việc và thậm chí cả những công nhân xưởng bình thường một tháng chỉ kiếm được hai ba mươi đồng, thậm chí mười đồng, bọn họ làm việc kiệt sức tám đến chín giờ một ngày sau đó về nhà ngủ à? Đừng cố gắng kết giao với những người nổi tiếng. Họ có tố chất và năng lực. Còn bà có cái gì?"