Minh Lệ Hoa không nói nên lời, bà ta tức giận nhìn chồng rồi quay vào bếp ra sức băm rau thật mạnh.
Buổi trưa chỉ có bánh bao hấp, một nồi bún thịt hầm củ cải, một đĩa dưa chua muối cùng bột ngô.
Cha Ôn và Sơn Vĩ Nguyên không nói gì, chỉ vùi đầu vào ăn uống vui vẻ.
Không thể không nói ngoài ngoại hình, Minh Lệ Hoa còn có tài ăn uống. Khi không có việc gì làm, bà ta sẽ nghĩ đến việc nấu nướng, bà ta luôn luôn suy nghĩ muốn chiếm lấy trái tim của một người đàn ông thì phải nắm bắt dạ dày của người đó trước.
Cha Ôn quả thực đúng như bà ta mong đợi, ngày nào ông cũng về ăn tối đúng giờ, nhưng trái tim của ông vẫn không dành cho bà ta.
Ôn Giai Đồng thì ngược lại, cô bé ngồi cắn đũa cảm thấy ăn không ngon, còn Minh Lệ Hoa thì cố gắng ăn được vài miếng.
Chờ sau khi cha Ôn và Sơn Vĩ Nguyên ăn xong rồi nghỉ ngơi để đi làm và đi học, Minh Lệ Hoa lặng lẽ nháy mắt với con gái mình.
Đến khi ra khỏi tầm quay của máy quay, bà ta nhét chiếc bánh mì kẹp và một chai sữa ấm vào cặp sách của Ôn Giai Đồng rồi thì thầm: "Hôm nay Đồng Đồng rất ngoan, sau này vẫn tiếp tục như vậy nhé.
Sơn Vĩ Nguyên ăn quá nhiều, nếu nhà mình ăn cơm theo cách bình thường thì chắc chắn không thể được.
Tạm thời chỉ có thể ủy khuất bảo bối nhà chúng ta, buổi chiều mẹ đến đón con đi ăn tối trước, ăn xong thì chúng ta sẽ quay về nhé!"
Ôn Giai Đồng gật đầu, cảm thấy tâm trạng bình tĩnh hơn một chút.
Chỉ trong một buổi sáng, Sơn Vĩ Nguyên đã trở thành người nổi tiếng ở trường tiểu học. Dù sao cậu nhóc cũng đã chinh phục được những đứa nhóc cứng rắn trong trường, bọn chúng còn là những đứa trẻ xuất thân từ những gia đình có điều kiện tốt trong khu tập thể.
Buổi tối bọn chúng hẹn nhau sau khi ăn cơm xong sẽ đến nhà của một cậu bé sống trong biệt thự hai tầng để làm bài tập về nhà.
Vì cha Ôn muốn ăn cơm nên Minh Lệ Hoa cũng không làm quá mức mà làm mì ngũ cốc với cà tím khô và súp thịt băm. Nhưng bà ta cũng không làm quá nhiều, nên Sơn Vĩ Nguyên chỉ ăn no được một nửa.
Minh Lệ Hoa ngồi trước mặt cậu nhóc cạo sạch đáy nồi trước mặt, tỏ vẻ vô cùng có lỗi nói: "Do thầy giáo của Đồng Đồng có nói chuyện với em về chuyện tham gia lớp Olympic Toán, nên vội quá em chỉ mua được mì sợi.
Bây giờ chỉ có những món này, Sơn Vĩ Nguyên, con ăn có đủ hai bát không?"
Dựa theo những người bình thường hoặc những đứa trẻ hiểu chuyện, chúng sẽ gật đầu trước lời nói của bà ta.
Nhưng Sơn Vĩ Nguyên lại xoa xoa bụng, khẽ thở dài, tràn đấy thống khổ nói: "Mẹ, mẹ nấu cơm ngon quá, con ăn hai bát mà trong bụng vẫn như chẳng có gì, con đói lắm."
Cha Ôn nói thẳng: "Lệ Hoa, bà đi sang nhà đối diện mượn một ít mì, ngày mai đi mua rồi trả lại người ta sau."
Minh Lệ Hoa thầm nghiến răng, nhưng chính vì ngại có máy quay phim nên bà ta chỉ có thể đáp lại bằng nụ cười cứng ngắc. Bà ta đi đến nhà phía đối diện mượn ít mì rồi làm món khác, lần này là mì sợi nước trong, ăn kèm dưa chua.
Sơn Vĩ Nguyên một mình ăn hết nồi, đặt bát xuống thở dài hài lòng, cười ngốc nghếch cảm ơn Minh Lệ Hoa.
Kiến thức tiểu học ở lớp 3 không khó nhưng do bọn nhỏ ham chơi, cha mẹ lại bận rộn với công việc riêng, cảm thấy mình có đủ khả năng, nhất định có thể chu cấp cho con một tương lai tươi sáng nên không quản chặt chẽ đến việc học tập của bọn trẻ.
Vì vậy, bọn trẻ không hề để ý tới thành tích học tập của mình, Sơn Vĩ Nguyên hiểu điều đó, trực tiếp bĩu môi nói với vẻ chán ghét: "Bố mẹ anh luôn nói anh ham chơi, hằng ngày đều cầm gậy đuổi anh.
Tại sao mấy đứa lại tệ hơn cả một cậu bé nhà quê như anh vậy?"