Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 1047

Chương 1047 - Chương 1047 -

Những đứa trẻ trong thành phố bị cậu nhóc nói, đỏ bừng mặt không nhịn được mà cãi lại: "Anh là trường hợp đặc biệt. Trẻ em nông thôn bình thường khẳng định sẽ không vượt qua được bài thi. Bọn em nhắm mắt làm bài cũng có thể vượt qua họ đó."

"Dù trường hợp đặc biệt đến đâu, anh cũng là một cậu bé nhà quê. Mấy đứa không phủ nhận điều này sao?"

Bọn trẻ buồn bã gật đầu.

Nhưng ngay sau đó bọn nhỏ không còn nghĩ đến việc học nữa, quen thói vứt cặp xuống đất rồi bắt đầu chơi theo nhóm ba hoặc năm người, lật giở những cuốn sách nhỏ, đồ chơi ô tô, ...

Sơn Vĩ Nguyên đứng dậy, hét lên: "Học trước rồi chơi!"

"Chúng em có bao giờ làm bài tập về nhà đâu. Việc đơn giản như thế, trong giờ học chú ý nghe với đi thi làm cẩn thận là được. Dù sao thì sau này, nếu chúng ta tham gia tuyển dụng nội bộ, hiểu được thư pháp rồi luyện tập viết thư pháp đẹp một chút thì không sợ không có tiền." Bọn trẻ thờ ơ, xua tay nói.

"Được rồi, mấy đứa chơi đi, anh về nhà làm bài tập đây."

"Không được, anh Nguyên, anh cổ hủ nhàm chán quá. Nếu anh tốt nghiệp cấp 3 sợ không có việc làm, em sẽ nhờ bố mẹ tìm cho anh một việc, em sẽ để anh ngồi trong văn phòng làm cùng, mỗi ngày uống trà đọc báo, tan làm đạp xe về nhà ôm vợ con!"

Sơn Vĩ Nguyên cười khẩy: "Chúng ta là học sinh tiểu học, nhưng cũng phải có chí khí, dựa vào cha mẹ thì làm sao có thể thành người đàn ông trưởng thành chính trực?

Mấy đứa xem tivi mỗi ngày chả nhẽ không học được gì sao?

Chúng ta còn nhỏ nhưng các thói quen tốt đều bắt đầu từ giai đoạn này.

Chẳng lẽ chờ khi đi làm, mấy đứa sẽ bỏ lại nhiệm vụ được sếp giao rồi tiếp tục đọc sách uống trà à?

Không, phải nói là mấy đứa không có năng lực và hoàn toàn không thể hoàn thành những nhiệm vụ khó khăn, mấy đứa như thế thì chả khác gì với một con khỉ biết đi xe đạp?"

"Sơn Vĩ Nguyên, đừng nghĩ rằng anh học giỏi với đánh bại được chúng em mà nói linh tinh.

Bọn em bây giờ còn nhỏ, sau khi lớn lên nhất định sẽ học được nhiều điều, làm sao anh có thể đảm bảo rằng bọn em sẽ không học được?" Các bé trai vừa xấu hổ vừa tức giận liền lên tiếng tranh cãi.

"Cậu thì biết gì? Năm lớp ba, cậu chỉ thi đậu các môn tiếng Trung và toán. Sau này, còn có các môn như tiếng Anh, vật lý, hóa học, sinh học, địa lý và lịch sử sẽ được thêm vào, cậu nhất định không thể vượt qua các môn."

Cô giáo Tiểu An nói, chúng ta phải học mọi lúc mọi nơi, không được tụt lại phía sau.

Trong tương lai, định nghĩa về mù chữ sẽ càng khắt khe hơn, mấy đứa đừng tưởng rằng biết một vài chữ thì mọi chuyện sẽ ổn.

Và cũng đừng nghĩ rằng vì cha mẹ mấy đứa giàu có nên cả đời có đủ cơm ăn áo mặc. Vậy đối với những đứa trẻ cố gắng học tập chăm chỉ và có kỷ luật tự giác như bọn anh, liệu bọn anh có còn tương lai không?

Đây là một xã hội mới đúng không?

Trong tương lai, những người có trình độ học vấn cao hơn chắc chắn sẽ thành công hơn!" Sơn Vĩ Nguyên chính trực nói mặt không hề đổi sắc. Đem chuyện mình bị người nhà đốc thúc học tập để khích bác bọn nhóc để bọn chúng trở nên tốt hơn.

"Được rồi, cho dù anh là trường hợp đặc biệt thì điểm số của học sinh tiểu học trong làng bọn anh đều đạt trên chín mươi điểm trong tất cả các kỳ thi. Mấy đứa giải thích điều này như thế nào?

Học sinh ở các trường công lập ở Kinh Đô còn không bằng học sinh ở nông thôn như anh sao?"

Cậu nhóc khoanh tay nhướng mày hỏi.

Sơn Vĩ Nguyên đối đãi với bọn trẻ như anh em có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, nên tự nhiên cũng sẽ có bạn cùng lớp. Nhìn bọn chúng gãi tai, gãi má thống khổ, cậu nhóc mới có động lực học tập.

Miệng cậu nhóc từ trước đến nay luôn sắc bén, và chỉ trong một thời gian ngắn, một đám nhóc đứng đó đầy bối rối và tự nghi ngờ bản thân, hận không thể trở về ngay lập tức.

Cuối cùng, chúng ngoan ngoãn tụ ngồi vây quanh bàn và bắt đầu tiếp nhận sự dạy kèm thuần thục có mục tiêu của Sơn Vĩ Nguyên để tạo nền tảng kiến thức vững chắc.

Lúc này, khán giả cũng rối rít dẫn theo các con của mình đang học tiểu học đến để học tập cùng nhau.

Trước đây một tháng, Sơn Vĩ Nguyên chỉ muốn ở nhà ăn ngon ngủ ngon, cũng không bận tâm quá nhiều chuyện.

Cha Ôn đã tìm được một chiếc giường đơn bằng gỗ nguyên khối, phía trên trải một tấm đệm dày, trừ việc không thể lăn lộn tự do thì ngủ trên đó cũng khá thoải mái.

Sơn Vĩ Nguyên không nhịn được hỏi: "Cha ơi, Thu Thu bình thường hay ngủ ở đâu ạ?"

Bình Luận (0)
Comment