"Tính nết đứa nhỏ kia rất ương ngạnh, có gì không vừa ý là bắt đầu cáu kỉnh.
Thỉnh thoảng cãi nhau với Đồng Đồng rồi tức giận, nên thích nằm trên mặt đất ngủ.
Nhưng bọn ta đều biết tính khí của nó nên bình thường luôn nhường nhịn.
Thật ra nó cũng không ngủ trên mặt đất được mấy lần, bây giờ lại lấy mấy lời này chỉ trích bọn ta.
Xem ra nó thực sự muốn tìm cho mình một người mẹ kế!
Lúc đó nó mới hiểu thế nào là mẹ kế với mẹ ruột!"
Minh Lệ Hoa cũng có tính toán nhỏ của mình, lời này vừa ra khỏi miệng đã chặn hết tất cả đường của Ôn Tĩnh Thu.
Sơn Vĩ Nguyên cười nhạo lắc đầu: "Con nói này đồng chí Minh Lệ Hoa, con chỉ lẩm bẩm một câu, tại sao mẹ lại khẩn trương như vậy?
Thu Thu không ở đây nên mẹ cố gắng hắt nước lên người em ấy.
Cho dù người ít học cũng biết giấu chuyện xấu trong nhà, vậy mà mẹ chỉ hận không thể để cả thiên hạ biết quan hệ mẹ con hai người không được tốt, không phải mẹ thiên vị hay hà khắc, mà là tính tình Thu Thu xấu xa không biết cảm kích?
Mẹ đang xem mọi người đều là kẻ ngốc à!
Sự thật là sự thật, không phải mẹ cứ nói mấy câu là có thể thay đổi."
Minh Lệ Hoa tức giận bốc khói, lại nhìn sắc mặt Ôn Hải Triều âm trầm đến mức có thể nhỏ mực, chỉ có thể tủi thân đỏ hoe mắt lau lệ.
Vẻ ngoài của bà ta cũng đẹp, chỉ là ăn mặc dựa theo tiêu chuẩn hiện nay, lông mày kẻ màu xanh lam nhạt, môi bôi son đỏ thẫm, phấn trên mặt lại đánh không đều, biến bảy phấn tư sắc gộp lại còn năm phần.
Hơn nữa bà ta còn làm bộ như lau nước mắt, sau đó thêm chút tình cảm, nước mắt rửa sạch phấn, quả thật không còn bao nhiêu vẻ đẹp nữa.
"Lát nữa tôi đi mua hai chiếc giường đơn, phía trên để ngủ, phía dưới đặt bàn ghế, hai chị em mỗi người một chiếc đỡ phải tranh giành nữa." Cha Ôn giải quyết dứt khoát.
Sơn Vĩ Nguyên liên tục gật đầu: "Cha, lẽ ra cha nên làm việc này từ sớm. Trong nhà chỉ có hai cô con gái, cha không cần tiết kiệm ăn uống để tiết kiệm tiền mua nhà, làm lễ cưới vợ sinh con, chỉ cần nuôi mấy em ấy trắng trẻo mập mạp xinh đẹp là được.
Cha mẹ con nói, nếu con mà là con gái, chắc chắn sẽ chiều con hết nấc."
Con gái được nuôi tốt thì về sau mới không bị tên nhóc thúi nào cầm một viên kẹo lừa gạt về nhà."
Sắc mặt Ôn Hải Triều hòa hoãn, khóe môi mang theo nụ cười: "Con nói đúng, con gái có thể ở nhà bao nhiêu năm đây?
Chờ mấy đứa nó kết hôn sinh con là phải chăm lo cho gia đình nhỏ, gả gần một tháng còn không về nhà được hai lần, nếu gả đi xa, một năm trở về một lần đã là tốt rồi."
Không qua mấy ngày, Ôn Hải Triều quả nhiên sai người mang về hai bộ giường theo yêu cầu.
Mang mấy thứ ban đầu trong phòng xuống phòng ở tầng hầm.
Phòng không lớn, cửa mở ngay giữa nhưng có thể đặt hai giường cạnh nhau mà vẫn chừa lối đi để đi lại.
Hai chiếc giường khung gỗ cao 1m2 được đặt gần cửa sổ, lấy ánh sáng khá tốt, phía dưới là hai bộ bàn ghế được đặt cạnh nhau, bàn được trang bị khóa và chìa khóa.
Trên tường đặt ba hàng ván gỗ chịu lực làm giá sách.
Phía bên kia giường được xây thành một phòng thay đồ nhỏ rộng một mét vuông, có một chiếc gương soi cả người dựa vào tường, trên nóc phía trên giường còn có một chiếc tủ hai cánh ba tầng có thể đựng đồ linh tinh như chăn ga gối đệm và quần áo, tất cả đều được trang bị ổ khóa.
Chìa khóa của Ôn Tĩnh Thu được cha Ôn giữ.
Hình thức này hơi bắt chước theo ký túc xá "Ngôi sao của Minh Nhật", chỉ là ông đã cải tiến, hiệu quả lại tốt ngoài ý muốn.
Căn phòng có tỷ lệ sử dụng không gian lớn và có vẻ rộng rãi.
Ôn Giai Đồng rất thích như vậy, nhưng ngẫm lại đây là do cha chuẩn bị cho chị, mình chỉ là được hưởng theo, trong lòng nhất thời buồn bực không chịu nổi, dáng vẻ bĩu môi đỏ mắt đáng thương như bị người ta bắt nạt.