"Đây gọi là cái gì, không chăm chỉ thì thôi, vừa chăm cái là khiến người ta kinh ngạc!
Con tôi còn nói sau này thi đại học Hoàng gia cho tôi xem đó.
Tôi đã nói không cần thiết, con có thể đậu đại học chính quy, làm một sinh viên nghiêm túc là được rồi, mệt mỏi như vậy để làm gì? Làm ông đây cực khổ làm gì?"
Thế là tối nào Sơn Vĩ Nguyên cũng rất bận rộn, đến nhà người khác làm khách, ăn mấy bữa lớn, cho dù trời lạnh cũng không trì hoãn cậu nhóc cao lên, cậu nhóc đột nhiên cao lên hơn 1m6!
Ngoài ra, cậu còn nhận được không ít món quà không thể từ chối.
Đương nhiên, cậu nhóc không quên nhắc tới em Thu Thu nhà mình với các gia trưởng, nói đó là một cô bé xinh đẹp mà hơi bướng bỉnh, miệng lưỡi sắc sảo nhưng mong muốn được mọi người yêu thích.
Cho nên những bậc gia trưởng đều tặng những món quà cô bé thích.
Cậu nhóc bày những món quà này ra trước mặt nhà họ Ôn, cái gì mà bút máy ngòi vàng, sô cô la nước Ý, ba lô thời trang, khăn quàng cổ đỏ thẫm,...
Mấy đồ này đều rất đẹp và thiết thực, giá cả cũng không quá đắt tiền.
Ôn Giai Đồng ghen tị đến sắp điên, Sơn Vĩ Nguyên khóa hết những thứ này vào tủ của Ôn Tĩnh Thu, sau đó tặng lại những món quà có giá trị tương đương mà cha Ôn mua.
Mấy đứa em trai cũng bị cậu tẩy não ba lần một ngày.
Bọn nhỏ vỗ ngực cam đoan: "Sau này em gái Thu Thu cũng là em gái của bọn em, em ăn một miếng tuyệt đối không thể thiếu phần em ấy.
Anh Nguyên cứ yên tâm, có bọn em ở đây, em gái Thu Thu nhất định sẽ không bị người bắt nạt đâu!"
Gia thế những đứa trẻ này đều tốt, có thể được bọn họ hứa hẹn, cuộc sống Ôn Tĩnh Thu sau này cũng sẽ không quá tệ.
Nhưng Sơn Vĩ Nguyên nghe được những lời này lại có chút không thoải mái, chỉ là cậu không hiểu vì sao, đành nghiêm giọng nói: "Đó là em gái Thu Thu của anh, các em phải gọi là chị Thu!
Còn nữa, em gái Thu Thu của anh cực kỳ xinh đẹp, mấy đứa không được nhớ thương em ấy, nếu mà để anh phát hiện, mấy đứa đều gãy chân!"
Bọn nhỏ nghe xong không nhịn được chế nhạo cười lớn, nói: "Được rồi, anh Nguyên của chúng ta coi trọng chị dâu nhỏ, chúng ta nhất định sẽ che chở thật tốt."
Sơn Vĩ Nguyên bị chọc đến nỗi mặt đỏ bừng, ấp ấp mãi mới nói: "Mấy đứa đừng nói lung tung. Em gái Thu Thu có cha làm ở cơ quan kinh đô, một thằng nhóc nông thôn như anh làm sao xứng?"
Nhưng cậu lại không muốn nói quá sớm, không được tự nhiên hừ: "Nhưng anh cũng sẽ không quá kém, nhất định anh sẽ thi đậu đại học quân đội hoàng gia, sau này sẽ bảo vệ đất nước và gia đình."
Mấy đứa nhóc liên tục gật đầu tán thành: "Sau này, nhất định anh Nguyên của chúng ta sẽ tiền đồ vô lượng."
Mọi người thấy vậy đều dở khóc dở cười, mấy đứa nhỏ bây giờ đúng là dậy thì sớm, giờ mới tám tuổi mà đã biết nhận vợ tương lai rồi?
Nhưng nhiều phụ huynh trong số đó rất biết ơn Sơn Vĩ Nguyên.
Ít nhất các bậc cha mẹ lớp ba đều sắp muốn tôn thờ cậu.
Mỗi buổi tối, bọn họ đều xách con bọn họ đến trước tivi để theo kịp tiết tấu dạy học của Sơn Vĩ Nguyên, có lẽ có khán giả gọi điện thoại cho tổ tiết mục nên quá trình giảng dạy của Sơn Vĩ Nguyên đều được phát sóng theo thời gian thực.
Bởi vì tính cách của cậu nhóc tốt, có một nét hấp dẫn độc đáo mà lại biết cách nói chuyện, khiến bọn trẻ cùng tuổi và phụ huynh đều công nhận cậu. Không cần phụ huynh đôn đốc, các em đều tự giác tham gia chương trình học tập, chỉ trong một tháng ngắn ngủi đã từ học sinh kém trở thành học sinh giỏi.