Người phụ trách đương nhiên biết một nhóm nhỏ này của bọn họ, dù sao nơi này là cơ quan con em trường học, người phụ trách còn rất quen thuộc với phụ huynh của bọn họ. Người phụ trách không nói hai lời dẫn bọn nhỏ đi phòng học, lấy bài thi dự bị phát xuống, tự mình giám thị.
Bọn nhỏ cúi đầu nghiêm túc làm bài, không có một cái hết nhìn đông tới nhìn tây, ngữ văn toán học hai bộ bài thi, bọn họ cũng liền dùng nửa giờ liền toàn bộ làm xong còn kiểm tra lần.
Người phụ trách tự mình phê duyệt bài thi, ôi a, thành tích của bọn nhỏ so với trước kỳ nghỉ còn tiến bộ hơn một chút, điều này nói rõ bọn nhỏ học vô cùng vững chắc lại toàn diện.
Tất cả các bạn cùng lớp đều vượt qua bài kiểm tra và người phụ trách đồng ý cho họ bắt đầu học trực tiếp lớp bốn.
Bọn trẻ vui vẻ ôm nhau, không vì cái gì khác, chỉ vì mình có thể bớt đi một năm tra tấn mà cảm thấy may mắn.
Sơn Vĩ Nguyên cười hì hì nói: "Nghỉ hè này anh vẫn còn ở đây, mấy đứa ai có thể cho anh mượn chỗ ở hai tháng không?"
Tất cả các học sinh tiểu học không nhịn được rùng mình một cái.
Bọn họ tôi nhìn cậu, cậu lại nhìn tôi một chút, cuối cùng tất cả không một tiếng động giơ tay, tuy nhiên kế tiếp bọn họ bắt đầu đặc biệt tích cực mà nhao nhao bày ra đồ tốt trong nhà mình, muốn tranh thủ kéo Sơn Vĩ Nguyên tới.
"Anh chỉ sợ một học kỳ sau mấy đứa không thèm nhận anh nữa." Sơn Vĩ Nguyên nhướng mày thở dài nói.
"Làm sao có thể, anh Nguyên một ngày là anh của chúng em, cả đời đều là anh của chúng em!"
"Được rồi, chờ nghỉ hè này trở về, chúng ta cùng nhau dùng thời gian hai tháng học hết nội dung chương trình cấp thứ năm, lại chuẩn bị học nội dung trung học cơ sở, tranh thủ khai giảng trực tiếp sang trung học cơ sở!
Bọn nhỏ kích động lớn tiếng trả lời: "Đồng ý!"
Sơn Vĩ Nguyên hài lòng gật gật đầu, chủ yếu là cậu nhóc muốn vào trường quân đội sớm một chút, càng trẻ tuổi vào trong bộ đội thể lực càng hiển lộ ưu thế.
Kế hoạch của cậu nhóc là bình thường ở trong thôn dạy dỗ đàn em của mình, nghỉ đông nghỉ hè đến kinh đô gây tai họa cho những học viên ở trong cơ quan, dù sao thì mình có khó khăn cũng phải chia sẻ cùng với mọi người, mới có thể củng cố tình cảm nha.
Chờ đến khi cậu nhóc rời đi, mấy chục bạn nhỏ đều lau nước mắt không nỡ tiễn cậu nhóc, hẹn nhau phải thường xuyên liên lạc thư từ.
Sơn Vĩ Nguyên gật đầu, trịnh trọng nói: "Anh thấy 'Giáo dục Minh Nhật' mở ra, chúng ta không thể lơ là, phải đuổi kịp bước chân của mọi người, nếu không lần sau mấy đứa lại bị so sánh với trẻ con nông thôn, vậy thì xấu hổ rồi."
Nước mắt của các bạn nhỏ còn đọng trên mặt, còn cảm xúc buồn bã lại biến mất không còn một mảnh.
Bọn họ là loại người đặc biệt sĩ diện như cha mẹ, chuyện như vậy có thể khiến nó xảy ra sao?
Chắc chắn sẽ không, mất mặt một lần đã đủ rồi, dù sao anh Nguyên đúng thật rất ưu tú.
Nếu đến một lần nữa, bọn họ sẽ hoài nghi đứa bé thông minh có phải đều tập trung ở nông thôn hay không.
Bên này tiễn Sơn Vĩ Nguyên đi, trong lòng bọn họ thả lỏng, liếc mắt nhìn nhau: "Chúng ta đi đâu chơi?"
"Trời lạnh như vậy, chơi cũng không có ý nghĩa gì, trở về nghe hội khoá đi, ở trong sân luyện thêm mấy bộ quyền."
"Cùng anh Nguyên thi vào trường quân đội nhé?"
Các nam hài đều có giấc mộng làm lính, lúc trước bọn họ còn hơi mờ mịt, hiện tại được Sơn Vĩ Nguyên dẫn đến mục tiêu vô cùng rõ ràng, đổ máu đổ mồ hôi mới là chuyện nam tử hán nên làm!
Các em nhỏ mang theo nhiệt huyết hẹn nhau đi học tập, mỗi ngày cũng luyện thêm quyền pháp.
Sơn Vĩ Nguyên nhìn thấy Ôn Tĩnh Thu, nhận được mấy chục bao lì xì không bị Minh Lệ Hoa lừa gạt, trực tiếp nhét hết vào trong lòng cô.
Thật ra tiền lì xì cậu nhóc có thể khóa ở trong tủ, nhưng cậu nhóc sợ Minh Lệ Hoa lừa gạt lấy tiền của cô gái nhỏ, vì thế trực tiếp mang đến.