Thông qua chương trình truyền hình trực tiếp, hai người bọn họ quyết định đầu tư hết tiền thưởng học của Tiêu Tuấn vào công ty văn hóa Minh Nhật. Vừa vặn mấy trăm đồng này cũng cùng nhau nhập vốn.
Sơn Vĩ Nguyên không xấu hổ lắm, liếc mắt nhìn cô bé một cái.
Không nói về việc này, dáng vẻ vốn có của Ôn Tĩnh Thu đã đẹp mắt, nuôi ở nhà họ Sơn hai tháng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút thịt, những vết lở loét đã tan đi, vẻ đẹp trắng nõn kia càng thêm rõ ràng, như tuyết mai vàng ngày xuân, lộ ra mùi thơm thanh ngọt.
Thật muốn cắn má cô bé một cái.
Tuổi Sơn Vĩ Nguyên không lớn lắm, chỉ mới có tám tuổi, nhưng ai bảo người lớn ở nông thôn nói chuyện không chút kiêng dè gì, cứ thích nói tương lai cho trẻ còn chưa lớn.
Nhất là mẹ Sơn của cậu nhóc, mẹ Sơn không ghét cái khác chỉ ghét bỏ cậu nhóc, chỉ cầu cậu lớn lên đừng lệch lạc, kiếm cho bà ấy người vợ xinh đẹp hiếu thuận hiền lành, mặc kệ cậu nhóc thích đi đâu thì đi.
Điểm ấy cậu nhóc khắc ghi trong lòng, vốn dĩ cậu nhóc còn chưa thông suốt, nam thanh niên thích chơi với nam thanh niên, hơn nữa con gái còn hoang dã hơn con trai trong thôn.
Nhưng Ôn Tĩnh Thu lại không giống, dáng vẻ của cô bé đẹp mắt, lại có chỗ làm cho người ta đau lòng, hơn nữa cậu nhóc càng ngày càng hiểu rõ cô bé hơn, vậy không phải không khác gì nhớ thương ở trong lòng sao?
Hai người bí mật nói chuyện, đại đa số là Sơn Vĩ Nguyên tỉ mỉ dặn dò cô bé, còn nói chuyện nghỉ đông và nghỉ hè sẽ đến giúp cô bé tìm chỗ ở.
Ôn Tĩnh Thu sửng sốt, cười nói: "Thật đúng lúc, cha, mẹ, ông nội, bà nội, chú, thím còn có cô bốn, dượng, bà ngoại trong kỳ nghỉ đón tớ đi chơi.
Đến lúc đó tớ sẽ để cha đưa cậu lại đón tớ nha!"
Sơn Vĩ Nguyên nghe xong thật muốn đấm ngực dậm chân, sao mìn lại không nói rõ với cô bé sớm chứ?
Sự sắp xếp của hai người bọn họ cứ như vậy mà phải chuyển hướng hoàn toàn?
Thật ra nghỉ đông nghỉ hè cậu nhóc có thể ở nhà chờ cô bé, nhưng mà cậu nhóc có ước hẹn cùng đám đàn em trước kia, nói không giữ lời không phải là chuyện đại trượng phu nên làm.
Lần đầu tiên trong đời Sơn Vĩ Nguyên xoắn xuýt kéo thẳng tóc.
Nhưng cậu nhóc cũng không quên hẹn với cô bé ít nhất một tuần phải viết một bức thư.
Ôn Tĩnh Thu cười gật đầu, ở nhà họ Sơn thoải mái hai tháng, cô bé cảm thấy những người gây khó dễ cho mình trước kia đúng thật quá là ngốc, khúc mắc buông xuống hơn phân nửa, cả người đều thoải mái hơn rất nhiều.
Ở thôn Xã Đông tỉnh Sơn Đông, Trọng Khang Lạc nhỏ gầy hơn cùng tuổi khóc mệt mỏi ngủ say trong lòng mẹ Địch. Chờ lúc mở mắt ra, xung quanh hơi thở của cậu bé tràn ngập mùi cháo thơm phức, trong phòng bếp gà vịt náo nhiệt kêu, còn có tiếng củi lửa vào trong bếp bùm bùm.
Cậu bé nhìn chằm chằm xà gỗ trên đỉnh đầu, có chút hoảng hốt, giống như là về tới bốn năm trước, thời điểm cha cậu bé còn chưa rời đi theo mẹ.
Trọng Khang Lạc mím chặt môi, hốc mắt lại có chút ẩm ướt.
Mẹ Địch lau tay vào nhà, thấy cậu bé cười nói: "Mẹ hâm nóng nước ở trên bếp, con đi rửa tay, mặt, cổ, sau đó ngâm chân, tiện thể bôi thuốc mỡ.
Đây là đồ lúc trước mẹ mua cho Lương Tử ở trạm y tế, rất có tác dụng, dùng tới mười ngày là có thể tiêu hơn phân nửa."
Bởi vì tối hôm qua Trọng Khang Lạc giống như đứa nhỏ mấy tuổi ghé vào trong lòng bà khóc, lúc này vô cùng ngượng ngùng, rất nghe lời gật đầu, mặc quần áo tử tế đi phòng bếp rửa mặt.
Nhà họ Địch rất lớn, còn là nhà ngói ngay ngắn, quan trọng hơn là trong thôn ít dùng gạch vây quanh sân rộng rãi.
Tuy rằng mẹ Địch hơi dũng mãnh một chút, nhưng thật ra dáng vẻ của bà ấy rất đẹp mắt. Trên gương mặt ba mươi mốt tuổi của bà ấy chỉ có nếp nhăn rất nhạt, cười rộ lên đôi má lúm kia đặc biệt mê người.