Quần áo mùa đông cũng không che được dáng người tinh tế lại có thịt của bà ấy, khó trách đáng giá để cha Địch móc tim móc phổi đối tốt với bà.
Đáng tiếc người tốt sống không lâu, tích góp được gia nghiệp lớn như vậy, cha Địch cũng không được quay trở lại cố hương, mà vĩnh viễn ở lại trên chiến trường, ở khoảng cách xa xôi, chấp nhất nhìn ra xa một phương thế giới này.
Lúc trước để loại trừ các loại phiền toái, sau khi cha Địch hi sinh, mẹ Địch trực tiếp lựa chọn bồi thường một lần. Hai ông bà nhà họ Địch được một phần ba, mẹ Địch và Địch Quốc Lương được hai phần ba.
Sau này hai mẹ con và người nhà cũ nhà họ Địch cũng chỉ là thân thích bình thường.
Tuy nhiên những người ở nhà cũ nhà họ Địch vẫn có tư tưởng cổ hủ, cảm thấy mẹ Địch là người ngoài, căn bản không có tư cách lấy được số tiền kia, lại càng không nên ở trong căn phòng gạch ngói rộng rãi xinh đẹp rắn chắc như vậy.
Dựa theo ý nghĩ của bọn họ là đưa mẹ Địch về nhà mẹ đẻ, còn hai ông bà nhà họ Địch mang theo con cháu nhà họ Địch bọn họ vào ở, về phần Địch Quốc Lương.
Bọn họ cũng nghĩ vô cùng tốt, trực tiếp để cho cậu ta đi tòng quân, dù sao con người cậu ta cao lớn, còn có quan hệ của cha Địch ở đây, tổ chức nhất định sẽ thu nhận cậu ta.
Đến lúc đó bọn họ có thể tiếp tục hưởng thụ trợ cấp của cậu ta!
Suy nghĩ rất tốt, nhưng mẹ Địch cố ý hỏi thăm chiến hữu phục viên chuyển nghề của chồng đến địa phương, biết được trong luật hôn nhân quy định về tài sản vợ chồng.
Bà ấy trực tiếp cầm pháp luật làm vũ khí, bảo vệ quyền lợi của mình.
Người nhà cũ nhà họ Địch bị các đồng nghiệp trong cục hung hăng phê bình một trận, còn lấy ví dụ bọn họ là phản diện ngu muội tuyên dương khắp nơi một đợt.
Từ nay tất cả mọi người đều biết, hoá ra mẹ Địch là người danh chính ngôn thuận kế thừa nhà ở, cho dù sau này bà ấy tái giá, hơn nửa cái phòng ở này cũng là của bà.
Về phần trong phòng có một phần sáu là của hai người già nhà họ Địch, bị mẹ Địch dùng tiền giải quyết một lần dưới sự chứng kiến của trưởng thôn và các đồng chí cục cảnh sát.
Hai mẹ con nhà họ Địch đóng cửa sống cuộc sống gia đình tạm ổn của mình, có anh trai chị dâu sát vách trợ giúp, cùng với tiền tiết kiệm được lúc trước và tiền trợ cấp của cha Địch, hơn nữa có mẹ Địch tính toán tỉ mỉ, cuộc sống trôi qua rất an nhàn.
Địch Quốc Lương mới mười ba tuổi đã có thể nhìn ra thân thể dũng mãnh dị thường bởi vậy mới khiến người trong nhà cũ nhớ thương.
Buổi sáng mẹ Địch nướng bánh dầu, lại thêm một quả trứng luộc, một miếng thịt muối, một viên hành thơm, đồ uống là bột ngô đặc sệt thơm lừng, còn có một đĩa dưa chuột tương nhỏ, một đĩa tỏi chua ngọt nhỏ.
"Mẹ cũng không biết mấy người ở phía nam thích ăn cái gì, vậy nên tùy tiện làm một chút." Mẹ Địch cười nói, xong vùi đầu lột trứng gà nghiền nát cùng thịt, hành tây cùng nhau kẹp ở trong bánh, lại bôi lên một ít tương ớt ngọt, cắn nhẹ một miếng, thỏa mãn nhắm hai mắt lại.
"Vẫn là đồ ăn trong nhà ngon nhất, con mau nếm thử tay nghề của mẹ xem có được không."
Trọng Khang Lạc thấy mẹ Địch cũng ăn trứng gà, lập tức gật đầu, học theo dáng vẻ của bà ấy cuốn miếng bánh lớn rồi cắn xuống. Bánh thơm ngon, nhân bánh bên trong cũng mặn ngon miệng, cậu bé phồng má gật đầu.
"Mẹ." Âm thanh cậu bé hơi khàn khàn, "Con ăn quen rồi, thật ra mẹ con là thanh niên tri thức xuống nông thôn, chỗ ở chính là thôn nhỏ sát vách."
Mẹ Địch sửng sốt, nói: "Vậy cũng thật gần, thanh niên trí thức xung quanh mười dặm không có bao nhiêu, con nói tên của bà ấy xem, không chừng mẹ còn có ấn tượng.
Az, không đúng, mẹ đã nghĩ sao hai mẹ con các người như thế nào mà lại quen thuộc như vậy, hoá ra mẹ đã gặp qua hai người!
Con cùng tuổi với Lương Tử, mười bốn năm trước cha mẹ con kết hôn..."