Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 106

Chương 106 - Chương 106 -

Bởi vì Nhiếp Nghĩa Xương và Hàng Hướng Lỗi đã lấy tiền phiếu đầy đủ, nên những tang vật và hơn một ngàn đồng, cùng một xấp ngân phiếu này đều thuộc về An Tri Thu.

Đợi khi nào trở về sẽ chia khoản tiền trên phiếu nợ thành bốn phần.

Cũng may bọn họ có nhiều người, các đồng chí công an lái xe khách loại nhỏ, nếu không bọn họ sẽ phải đi rêu rao khắp nơi thuê xe ngựa.

Vì đi xe khách loại nhỏ nên bọn họ không thể về bằng đường nhỏ, mà đi bằng đường chính, qua công xã rồi đến thôn Hà Đường. Chiếc xe đẹp, hoành tráng xóc nảy lắc lư trên con đường đất, tiếng động cơ và tiếng va chạm cửa kính xe đã thu hút rất nhiều người bước ra xem.

Phó xã trưởng Tiền đang cầm chén uống trà, nghe thấy âm thành thì vội vã chạy ra ngoài, hô lớn từ xa: "Các đồng chí công an vất vả rồi, mọi người đến đây có chuyện gì không? Tôi là phó xã trưởng Tiền của công xã Ngũ Kỳ." Vừa nói, ông ta vừa tiến lên, tươi cười đưa tay ra.

Ông ta lên tiếng ngăn cản, đương nhiên phải dừng xe lại, các đồng chí công an bất lực bước xuống xe, vươn tay nắm lấy, sau đó trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, sắc mặt bình tĩnh cười hỏi: "Chào phó xã trưởng Tiền, đang là ngày mùa bận rộn, ông không ra ngoài đi dạo sao?"

"Cũng bởi vì bận rộn nên mới phải ở trong phòng làm việc nhàm chán, mỗi ngày đều có rất nhiều giấy tờ dưới thôn phải duyệt." Cái bụng tròn của phó xã trưởng Tiền hơi hơi rung lên: "Tôi vừa làm xong một đợt, đang uống trà thì nghe thấy mọi người tới."

"Chiều hôm qua phó xã trưởng Tiền ở đâu?"

Trái tim Tiền Diệp Hải run lên, trên mặt vẫn treo nụ cười thân thiện: "Tôi vẫn ở trong phòng làm việc như bình thường thôi."

"Sau khi tan làm thì sao? Nghe nói ông đã đạp xe lên thị trấn?"

"Cái này..." Tiền Diệp Hải rất muốn phủ nhận, ông ta cố ý nhân lúc tất cả mọi người tan làm cơm nước xong xuôi trở về nhà, sắc trời tối đen mới đi lên thị trấn, dọc đường cũng không gặp một ai.

Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất*, đôi khi một lời nói dối cần bù đắp bằng vô số lời nói dối khác, thế là ông ta cười gật đầu: "Đúng vậy, bọn nhỏ ở nhà làm loạn, nên tôi mới nhân lúc tan làm đi lên thị trấn tìm người đổi hai cái kẹo."

(*Không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ.)

"Cho nên, phó xã trưởng Tiền cố ý đi chợ đen?"

Mọi người đều biết sự tồn tại của chợ đen, mặc dù cường độ đả kích trong thị trấn không nhỏ, nhưng nhiều người vẫn thích mạo hiểm chống lại tổ chức vì tiền và thức ăn. Âm thầm làm gì thì làm, chỉ cần không bị bắt tại chỗ là được. Nhưng nếu bị công an vào cuộc rõ ràng, mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn.

"Không, tôi làm phó xã trưởng, sao có thể đi được? Tôi, tôi là..."

"Phó chủ tịch Tiền nên suy nghĩ kỹ trước khi nói, cung cấp nhân chứng và bằng chứng xác đáng."

Trên trán Tiền Diệp Hải đổ mồ hôi đầm đìa, thật muốn tát cho bản thân một cái. Tại sao ông ta phải tỏ vẻ ta đây, ra mặt nói chuyện với các đồng chí công an, bây giờ bị nằm không cũng trúng đạn.

Ông ta là một người gian xảo, làm việc gì cũng sẽ cân nhắc hết lần này đến lần khác, hơn nữa ông ta còn chuẩn bị sẵn một lý do thoái thác khi bị điều tra. Thật ra ông ta rất tự tin, biết mình không thể bị chú ý. Bởi vì ông ta đã hoá trang khi đến chợ đen nên sẽ không bị ai nhận ra.

Cho dù ông ta có đi chợ đen, người ta cũng chỉ nghĩ rằng người nhà ông ta thèm ăn, muốn tìm ít đồ, căn bản sẽ không nghĩ tới chuyện ông ta lừa hai anh em nhà họ An.

Nhưng ông ta không biết xảy ra vấn đề ở đâu, tại sao công an lại tìm đến cửa nhanh như vậy?

"Không có, tôi chỉ đi vòng quanh bệnh viện xem có bệnh nhân nào có kẹo đường đỏ hay không, rồi lấy trứng gà trong nhà ra đổi thôi. Tuy không đúng quy định nhưng trẻ con ham ăn, tôi không còn cách nào khác, mong các đồng chí công an thông cảm bỏ qua..."

Bình Luận (0)
Comment