Đồng chí công an cười lạnh: "Phó xã trưởng Tiền, chúng tôi thông cảm cho ông thì ai thông cảm cho người dân? Ông là phó xã trưởng, nên làm gương tốt, chấp hành quy củ tổ chức phía trên đặt ra, có nhiều người ngồi trong cục cảnh sát như vậy, đến lượt ông thì thành trò cười, dùng một câu thông cảm là xóa bỏ được sao?"
Tiền Diệp Hải không duy trì được nụ cười nữa, các cán bộ xã khác trong văn phòng bên cạnh đã bắt đầu ngó đầu ra xem trò vui. Mọi người đều hướng tới vị trí kia, chẳng ai nể mặt ai, lúc nàao cũng ước đối phương xảy ra chuyện.
"Phó xã trưởng Tiền, ông đang làm sai mà. Đồng chí công an người ta đến cửa hỏi chuyện thì ông phải tỏ thái độ thành thật thực tế, có cái gì nói cái đó. Nếu như cố tình che đậy, câu giờ cho bọn tội phạm trốn thoát, thì tội của ông lớn lắm đấy." Phó xã trưởng Lưu cũng vừa bưng bình tráng men vừa ung dung nói.
"Làm sao có thể? Tôi chỉ đi lên thị trấn một tí thì tiếp xúc được bao nhiêu người? Đồng chí công an, nếu mọi người có việc thì mau mau làm đi, tôi sẽ trở về tự viết bản kiểm điểm, sau này nhất định sẽ làm gương tốt, toàn lực ủng hộ bất kỳ quyết định nào của tổ chức." Tiền Diệp Hải nói rất chân thành.
"Phiền phó xã trưởng Tiền đi cùng chúng tôi." Đồng chí cảnh sát sát sắc mặt lạnh lùng bước tới, nhanh chóng còng tay ông ta lại.
Tiền Diệp Hải muốn giãy giụa, nhưng cơ thể ông ta quá béo, không có nhiều sức lực, những người khác chỉ đứng xem trò vui, không ai có ý định ra mặt bênh vực ông ta.
"Cán bộ Tiết, phiền cậu đến thôn Hà Đường nói với bí thư chi bộ Thôi một tiếng."
"Không cần đến đâu, phó xã trưởng Tiền, chúng ta sẽ cùng nhau đến thôn Hà Đường." An Tri Thu cười thò đầu ra ngoài.
Tiền Diệp Hải bị giật nảy mình, lắp bắp hỏi: "Cậu... tại sao cậu lại ở đây?"
"Còn muốn nói gì nữa? Còng lại đi!"
"Tôi muốn, tôi muốn tố cáo An Tri Thu và An Tri Hạ!" Đầu óc Tiền Diệp Hải quay cuồng, chắc chắn là hành động của hai người kia đã bại lộ, không những không hại được anh em nhà họ An mà còn biến mình thành đối tượng tình nghi bị thẩm vấn."
Vừa rồi ông ta không nhìn thấy An Tri Thu nên chưa chuẩn bị tâm lý gì, kết quả bị hoảng loạn một trận.
Ông ta dứt khoát rút con át chủ bài của mình ra, hét lên: "Đồng chí công an, bọn chúng là phản động, trên người bọn chúng cất giấu công nghệ cao gây tổn hại đến lợi ích an toàn quốc gia! Tôi có Thôi Thành Quân làm chứng."
An Tri Thu đã sớm hiểu được nguyên tắc biến mất của mực nước khi viết ra, đó là một phản ứng vật lý không thể đảo ngược, do các thành phần màu trong mực bay hơi vào không khí. Cũng không thể phục hồi bằng cách xông khói với giấm, hơ lửa, bôi hành, chiếu đèn tím như ghi chép trong ti vi và dã sử.
Thế là anh tràn đầy tự tin, trên mặt không có chút sợ hãi nào, cười nhạo nói: "Phó trưởng Tiền chưa tỉnh ngủ à? Tôi và em gái đều là người bình thường, những gì chúng tôi tiếp xúc đều là hạ đẳng, đối với chúng tôi mà nói phó xã trưởng chính là quan lớn trên trời, sao có thể có đồ vật cao cấp như vậy chứ?"
"Thật đấy, đồng chí công an, anh phải tin tưởng tôi, nếu không anh đi thẩm vấn Thôi Thành Quân đi, cậu ta cũng nhìn thấy đấy." Tiền Diệp Hải cũng vặn vẹo cơ thể mập mạp trong xe, không ngừng tự giải thích: "Chúng ta thà giết lầm một ngàn người chứ không thể bỏ sót một người! Thái độ của các anh đoan chính, phải làm chủ cho tôi trước..." Ông ta lẩm bẩm suốt đường đi, nhưng không ai thèm để ý.
Về đến làng đã là chạng vạng tối, là thời điểm tan làm, hai công an giải thích chung chung sự việc ở cửa thôn, bảo mọi người không được tung tin đồn thất thiệt, nếu gây ra ảnh hưởng xấu sẽ bị coi như tội phỉ báng mà xử lý.
Đám người nghe xong cũng không dám nói gì nữa, dù sao bọn họ cũng đã nghe nói bên ngoài náo loạn, rất không muốn nhìn trong thôn bị náo loạn lan tràn.
Sau khi mọi người giải tán, các đồng chí công an lại gọi bí thư chi bộ Thôi tới thẩm vấn.
"Thành Quân, cậu mau nói cho bọn họ biết An Tri Hạ và An Tri Thu có phải là phần tử phản động hay không!"