Bác cả Ngụy đưa bọn họ đến cửa nhà họ Địch, lập tức khàn giọng nói: "Chờ anh trả xe bò xong sẽ tới đón hai người."
Mẹ Địch cười nhẹ nói: "Anh trai, đường đi có mấy bước, hai mẹ con chúng ta lắc lư cũng trở về được."
"Không được." Bác cả Ngụy nhíu mày kiên trì nói: "Mùa đông người trong thôn đi ra đi lại ít, không nhìn hai người về nhà, anh không yên tâm."
Huống chi em gái tuổi còn trẻ đã phải thủ tiết, bây giờ cũng đang trong độ tuổi, lại bị đám lưu manh trong thôn đụng vào, rồi truyền ra những tin đồn không tốt, những bà tám dài lưỡi phụ nước miếng trong thôn kia đều có thể nhấn chìm em gái của ông ấy.
Tuy rằng hai anh em bọn họ không sợ, ông ấy có thể bảo vệ em gái, nhưng ai nguyện ý bị người ta truyền lời đồn cả ngày chứ? Giả cuối cùng cũng có thể được người ta tin là thật.
Mẹ Địch mím môi, trong lòng ấm áp, gật gật đầu: "Vậy được, em chờ anh trai tới đón hai mẹ con chúng em."
Lúc này người nhà họ Địch bị gọi mở cửa, mợ hai Địch mặt âm trầm đứng ở trong, thấy bác cả Ngụy đứng một bên, còn không ngừng dặn dò em gái, bà ta tức giận hỏi: "Làm gì? Đây không phải ngày lễ ngày tết, tới cửa làm gì?"
Mẹ Địch cười nhẹ giơ túi trong tay lên nói: "Tôi mới từ kinh đô trở về, mua chút đồ cho cha mẹ chồng, cũng mang theo chút bánh ngọt và kẹo cho bọn nhỏ."
Mợ hai Địch vừa nghe xong, nhìn chằm chằm cái túi không tính là lớn bĩu môi, nói: "Chút đồ này đủ cho ai nhét kẽ răng?"
Tuy nhiên bà ta cũng nghiêng người lấy nó, cằm nâng nâng nhìn về phía Trọng Khang Lạc nói: "Đây là thằng nhóc nhà ai? Lương Tử đâu?"
Mẹ Địch a một tiếng, giải thích: "Con nuôi của tôi, Lương Tử đến làm khách nhà người quen ở kinh đô, hai tháng nữa tôi sẽ đón nó trở về."
"Ở kinh đô cô lấy đâu ra người quen?" Năm nay bà cụ Địch đã sáu mươi tuổi, trên mặt là nếp nhăn cùng những khó khăn năm tháng xâm nhiễm, sắc mặt lãnh đạm giọng nói bén nhọn, cả người lộ ra vẻ cay nghiệt khó có thể thân cận.
Người nhà họ Địch đều thò đầu ra xem náo nhiệt, mợ cả Địch nhét một quả bí đỏ vào miệng, cười nhạo nói: "Ai mà biết được, dù sao trong nhà cũng không có đàn ông, cô ta muốn đi nơi nào không được chứ?"
Nghe xong mẹ Địch thu hồi nụ cười trên mặt, tiến lên đi đến.
"Cô đến đây làm gì? Tự mình làm ra chuyện còn sợ người ta nói?" Mợ cả Địch nhổ một miếng vỏ hạt dưa, vỗ vỗ tay, cũng tiến lên một bước. Tuy rằng mỗi ngày bà ta không thể ăn no được chín mười phần, nhưng bảy tám phần vẫn phải có, hơn nữa ngày thường hay làm việc nhà làm nông, thân thể có vẻ khỏe mạnh có sức.
Chỉ cần Địch Quốc Lương không có ở đây, bọn họ ai cũng không đem mẹ Địch gầy yếu mảnh khảnh để vào mắt.
Mẹ Địch hít sâu một hơi, thản nhiên nói: "Tôi vừa mới nhận con nuôi, dẫn nó tới gặp mọi người. Chị dâu, anh cả và anh hai đâu?
Lúc này không phải mọi người nên ở nhà sao?
Tôi không nghe nói bọn họ ra ngoài làm việc vặt."
"Cô nhận nuôi con thì liên quan gì đến chúng tôi?" Bà cụ Địch tức giận nói: "Ngụy Lâm Tĩnh, cô chỉ cần an phận ở trong căn nhà cho tôi, đừng có mà chạy lung tung khắp nơi còn nhận nuôi con nuôi."
"Nếu cô nói mình không làm gì có lỗi với Đống Tử, ai mà tin?"
"Thế mà lúc con tôi còn sống đã móc tim móc phổi cho cô, nhưng cô nhìn lại thân thể của cô xem, chỉ để lại cho nó một đứa con tốt. Cô không phụ lòng nó sao?"
Mẹ Địch nhét bao quần áo vào trong lòng Trọng Khang Lạc, ôm ngực cười nhạo nói: "Tôi làm việc có lỗi với anh ấy khi nào? Từ kết hôn đến lúc anh ấy không còn, nhiều năm như vậy, có ngày nào mà tôi không an phận làm ổ ở nhà không?"