Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 1061

Chương 1061 - Chương 1061 -

"Đúng vậy, anh ấy rất tốt đối với tôi, nhưng cũng chỉ coi tôi là mẹ của đứa con anh ấy, và là người phụ nữ thay anh ấy giữ nhà.

Anh ấy là một anh hùng, với đất nước đứng đầu và gia đình nhỏ ở cuối.

Tôi chưa từng có một câu oán hận, nhưng người chết đèn đã cạn dầu, dựa vào cái gì mà anh ấy tuổi còn trẻ thực hiện giá trị của mình đền đáp tổ quốc, còn tôi phải thay anh ấy thủ tiết cả đời?

Các người cũng đừng nói tiền xây nhà tất cả đều là anh ấy bỏ ra, chúng tôi là vợ chồng, nếu như không có tôi ở phía sau giúp anh ấy trông coi, vậy anh ấy có thể toàn tâm toàn ý vùi đầu vào công việc sao?

Hôm nay tôi sẽ nói chuyện ở đây.

Cha Lương Tử đi ba năm, tôi canh giữ đến bây giờ đã hết lòng, sau này cũng nên có cuộc sống của chính mình."

"Cô, cô có ý gì?" Ông cụ Địch đang làm ổ ở nhà chính không nhịn được đi ra, tức giận chất vấn.

Mẹ Địch không sợ chút nào, tiếp tục hất cằm nói: "Tôi nói Lương Tử cũng lớn rồi, cho phép tôi tìm một người đàn ông để dựa dẫm."

"Cô là một người mẹ sắp lên chức bà nội rồi, vậy mà vẫn không biết xấu hổ!" Bà cụ Địch tức giận đến mức không chịu nổi, đi khắp nơi tìm một cây gậy gỗ vốn đặt ở trên xẻng, đi nhanh về phía mẹ Địch: "Hôm nay tôi sẽ thay đứa con trai hy sinh vì tổ quốc quản người vợ trăng hoa của nó!"

Mợ cả Địch và mợ hai Địch cũng vui sướng khi người gặp họa vây quanh, muốn chặn mẹ Địch lại, tùy ý cho mẹ chồng đánh chửi.

Mẹ Địch cười lạnh một tiếng, trực tiếp cao giọng hô: "Người nhà họ Địch các ngươi thật đúng là thổ hoàng đế, tàn dư phong kiến thối nát từ trong xương."

"Cha Lương Tử đã đi được ba năm, không nói đến việc hiện tại tôi không có tâm tư này, dù là ngày mai tôi đi đăng ký kết hôn với người khác, thì đó cũng đã được quốc gia cho phép.

Cổ đại còn cho phép quả phụ tái giá, làm sao đến chỗ các người, tôi phải kiếm cho nhà họ Địch một cái đền thờ vậy?"

Tuy nói mười năm nghiêm ngặt nhất đã qua, nhưng mọi người vẫn còn lo lắng đề phòng, người nhà họ Địch nghe thấy bà ấy ầm ĩ như vậy, sợ tới mức chân đều mềm nhũn.

Trọng Khang Lạc mím môi, nhìn thân thể nhỏ bé của mình, trực tiếp xoay người mở cửa lớn ra.

Bây giờ là ba bốn giờ chiều, thời tiết sáng sủa ánh mặt trời vừa vặn, lại không có gió, chính là lúc các thôn dân cầm ống tay áo đi khắp nơi tìm kiếm tin bát quái.

Lúc này nghe thấy trong sân nhà họ Địch có động tĩnh, không phải là giống mèo con ngửi được mùi tanh đến gần sao.

Cửa bị mở ra, bọn họ lập tức vui cười xông vào xem náo nhiệt.

Khuôn mặt mẹ Địch trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngày thường có anh trai chị dâu, và nhóm cháu chắt giúp đỡ, cũng chưa từng trải nghiệm làm việc nhà nông, rõ ràng ba mươi mốt tuổi, nhưng vẫn giống như là cô gái hai mươi tuổi, trong sắc mặt giận dữ cũng vô cùng đẹp.

Ánh mắt của đám đàn ông không nhịn được liếc về phía bà ấy.

Trên mặt Trọng Khang Lạc tràn đầy tức giận, thế nhưng thân thể của cậu bé quá nhỏ, đứng bên người mẹ Địch căn bản không che được bao nhiêu. Cậu bé chỉ có thể giống như một con sói con căm tức nhìn trở về.

"Nếu còn nhìn nữa, tôi sẽ gọi chú cảnh sát trong cục bắt các người vì tội đùa giỡn con gái nhà lành!"

Đám đàn ông ở nông thôn đều cao lớn thô kệch, nhưng bọn họ không có văn hóa nên vô cùng kính sợ đối với cục cảnh sát, một đứa nhỏ nói ra lời này, cũng có thể khiến cho tâm can bọn họ run rẩy hai cái.

Hơn nữa mặc dù bọn họ có tà tâm, tuy nhiên đại đa số chỉ là khát vọng thưởng thức đơn thuần đối với phụ nữ, nhưng thật sự có lương tri, không có gan trộm kia.

Bọn họ âm thầm xấu hổ thu hồi tầm mắt, nhưng còn có một ít ánh mắt tâm thuật bất chính vẫn tiếp tục len lén bay về phía mẹ Địch.

Ngược lại có vài người phụ nữ đau lọng nhìn mẹ Địch, chủ yếu nhất là mẹ Địch thân là quả phụ ngồi ngay ngắn, cho nên mọi người nguyện ý xuất ra thiện tâm.

"Bà cụ Địch, hiện tại là xã hội mới, bà cũng đừng lấy tư thế xã hội cũ không đánh liền mắng đối đãi với con dâu như vậy."

"Người ta không có công lao cũng có khổ lao, nuôi Lương Tử vừa cao vừa cường tráng."

"Mẹ Lương Tử còn trẻ như vậy, ngay cả nửa đời người còn chưa tới, dựa vào cái gì mà phải hao tổn ở nhà họ Địch các người? Phòng ở cho dù tốt, nhưng người không còn, nói gì cũng không có tác dụng."

Bình Luận (0)
Comment