Mẹ Địch a một tiếng, trả lời: "Mẹ nghĩ con và Lương Tử không kém bao nhiêu, chắc là cũng lên trung học cơ sở rồi chứ? Trong nhà còn có bút máy, thước gì đó, chính là mấy thứ này dùng nhanh, cho nên mua cho con một phần."
Trên khuôn mặt Trọng Khang Lạc nửa là vui sướng, nửa là bất an.
Cậu bé đã không đi học từ năm 9 tuổi và lên lớp 2.
Bình thường cậu bé ở nhà chỉ là vùi đầu dính hộp diêm hoặc là túi thuốc, không đủ số lượng nhất định là ngay cả cơm cũng ăn không được, làm sao có thể rảnh rỗi tìm kiếm cơ hội học tập?
Bốn năm, nếu không phải cậu bé liều mạng đến chết lặng lúc làm việc với máy móc, lật qua lật lại quá khứ đọc thuộc lòng trí nhớ những thứ mình đã học qua, hiện tại chắc chắn quên không còn một mảnh, dù là như vậy, cậu bé cũng vẻn vẹn nhớ được một phần ba đồ vật.
Cậu bé cúi thấp đầu, nhỏ giọng đem tình huống của mình nói một lần, "Mẹ, cho nên, con, con mới học đến năm thứ hai, hơn nữa nhiều năm cũng không đụng tới sách giáo khoa."
Mẹ Địch nghe xong sắc mặt khó coi, "Mẹ con thật sự là có phúc cũng không biết quý trọng!"
Nói xong, trong con ngươi bà ấy hiện lên vẻ đau xót.
Rõ ràng bà ấy cố gắng sống như vậy, nhưng người đàn ông quanh năm không ở nhà, còn mất sớm, nhiều năm như vậy bà ấy chỉ sống nương tựa lẫn nhau với Lương Tử.
Người khác hâm mộ bà ấy không cần lo về ăn mặc trong tay có tiền, ở nhà ngói, nhưng thật tình không biết bà ấy hâm mộ nhà người ta cãi nhau ấm áp như thế nào, không có chuyện gì hạnh phúc hơn so với việc gia đình đoàn viên.
Trọng Khang Lạc ừ một tiếng: "Con cho rằng con đi theo mẹ thì có thể đem khuyên bà ấy. Nhưng mà mẹ con bà ấy quá mức cố chấp đối với thành thị, cho dù phải làm mẹ kế bà ấy cũng nguyện ý.
Tuy nhiên bà ấy không cho phép con tìm cha con, sợ người khác giữ được xương sống bà ấy. (nhược điểm)"
Chỉ là nơi đó là nhà của bà ấy, chứ không phải của con!
Lần này, nếu như cha con trở về mà không có gia đình mới, con sẽ ở lại cùng ông ấy."
Mẹ Địch nhìn Trọng Khang Lạc vài lần, ý đồ từ trên mặt cậu bé tìm được bóng dáng người nào đó, nói: "Cha con, cha con chắc là sẽ không cưới vợ sinh con, nghe nói, ông ấy đối với mẹ con có tình cảm rất sâu đậm."
Sợ là cả đời cũng không tìm được người thứ hai, để cho ông ấy móc tim móc phổi.
Trọng Khang Lạc cũng rầu rĩ: "Mẹ con thật sự không đáng để cha con làm như vậy."
Sau khi về đến nhà, mẹ Địch lập tức đi tìm chồng sách giáo khoa tiểu học của Địch Quốc Lương.
Trọng Khang Lạc muốn trước tiên tự học, sau đó đến trường học trắc nghiệm kiểm tra trình độ của mình, cậu bé đã mười ba tuổi rồi cũng không thể ở cùng một đám nhóc tám chín tuổi ngồi xổm ở năm thứ hai đi học ha?
Nếu không, chờ cậu bé đọc hết sách là được bao nhiêu tuổi? Cậu bé không nhịn được bẻ ngón tay tính toán, chính mình đã có cơ hội đọc sách, nhất định phải đi thi đại học!
Tiểu học bốn năm, trung học cơ sở ba năm, trung học cơ sở ba năm cộng thêm đại học bốn năm, khá lắm tổng cộng phải mười bốn năm, khi đó cậu bé đã hai mươi bảy tuổi rồi, bạn cùng lứa tuổi đã đi công tác được năm sáu năm, cũng đã kết hôn sinh con, đứa nhỏ hội đánh xì dầu!
Trọng Khang Lạc có nền tảng nhất định, lật giở sách giáo khoa và sách luyện tập của Địch Quốc Lương, nghiêm túc học tập. Cậu bé từng có kinh nghiệm bị nhốt ở gian phòng lớn trong bàn tay, càng thêm khát vọng thế giới bên ngoài, cho nên sức lực kia toàn bộ hóa thành động lực học tập, gần như đến mức mất ăn mất ngủ.
Mẹ Địch nhìn thấy vậy vui mừng vô cùng, "Nếu như Lương Tử được hai phần như con, thì mẹ đã không phải nhiều lần ký tên lên bài thi điểm thấp của nó rồi.
Con nói xem, mẹ nó thông minh như vậy, sao lại sinh ra một đứa ngốc chứ?
Cha thằng bé cũng không ngốc, nếu không trong bộ đội cũng không thể để một tên ngốc làm doanh trưởng.
Trọng Khang Lạc cười nói: "Đúng vậy, mẹ thông minh như vậy, anh Lương Tử chắc chắn cũng thông minh, chỉ là chưa chắc là đang học tập."