Hôm nay là Ngụy Đại Nhất nấu cơm, thấy cậu bé đến, bà ấy thò đầu ra cười tiếp nhận chậu, nói: "Nhạc Nhạc, con chờ một chút ha, Đại Nhất dọn chậu cho con."
Nói xong bà ấy đổ mì sợi vào trong chậu sứ thô nhà mình, sau đó múc hơn nửa chậu nấm hương bí đao hầm bột, dùng dầu mặn xào, toàn bộ vị thịt kia bị nấm hương và bột phấn hấp thu, mùi vị cũng thơm ngát.
Bà ấy lại nhặt thêm mấy bắp ngô được phơi khô bỏ vào bên trong, lúc này mới đưa trở về.
Trọng Khang Lạc sửng sốt, không tiện đưa tay ra.
"Cầm đi con." Mợ cả Ngụy cười nói: "Đều là người trong nhà, con tới ta đi, có cái gì phải ngượng ngùng chứ?
Mà lúc con đến, mẹ con không dặn dò con cái gì sao?"
Cậu bé lắc đầu, cười nhận lấy, ngại ngùng nói tiếng cảm ơn, sau đó nhanh chóng ôm chậu về nhà.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trọng Khang Lạc còn đỏ bừng, đưa đồ cho mẹ Địch, quả nhiên người sau không có phản ứng gì.
"Mẹ vừa ngửi mùi đã biết là ai." Bà ấy vừa cười vừa đem bát đũa dọn xong ra, kêu cậu bé ngồi xuống ăn cơm.
Trọng Khang Lạc cố ý ăn ít một chút, tiết kiệm lương thực cho mẹ Địch.
Nhưng mẹ Địch đi lên lập tức đưa cho cậu một chậu mì, còn nói một câu: "Ăn xong rồi múc, trên mặt bàn của mẹ còn có chút chưa cho vào nồi, sợ thừa."
"Mẹ, nhiều lắm, con ăn không vô." Cậu bé nhìn ra, cái này một chậu ít nói đến có hai ba thô chén sứ.
"Có thể ăn bao nhiêu là bấy nhiêu, bình thường anh Lương Tử của con phải ăn hai chậu đấy." Mẹ Địch cười nói: "Hiện tại con đang ở thời điểm phát triển thân thể, cũng đừng cùng mẹ tiết kiệm lương thực.
Bỏ lỡ mấy năm nay, dù con có ăn nhiều hơn nữa, cũng không thể lớn lên."
Trọng Khang Lạc cười không từ chối nữa, vùi đầu vào ăn.
Tuy nhiên cậu bé thường xuyên ăn không đủ no, cho nên dạ dày bị đói rất nhỏ, nhất thời chứa không nổi quá nhiều đồ vật, miễn cưỡng ăn hết một chén. Cậu bé rối rắm nhìn mì sợi trong bát.
"Không có việc gì, canh trong bát không phải con uống trước sao? Không có nước, cán bột cho bữa nước sôi sôi một chút, đổ chút nước, vẫn có thể ăn như thường, mùi vị cũng không tệ lắm." Mẹ Địch cười nói.
Trọng Khang Lạc tiếp tục ôm công việc rửa chén bát, chờ xong việc, liền đi theo mẹ Địch sang phòng bên cạnh chơi.
Sau khi cậu bé chín tuổi đã không được chơi những trò trẻ con như vậy, trong lúc nhất thời chơi đến có chút điên, đồ ăn trong bụng cũng tiêu hoá được bảy tám phần.
Về đến nhà, mẹ Địch pha hai ly sữa bột, hai người mỗi người một ly, còn cười nói dính ánh sáng của cậu bé.
Trọng Khang Lạc mím môi cũng cười theo, nhỏ miệng thưởng thức, mùi vị sữa ấm áp hương thuần, là mỹ vị hiếm có trong thức ăn cậu bé tiếp xúc từ lúc chào đời tới nay.
Trong lúc nhất thời cảm giác hạnh phúc bùng nổ, ánh mắt cậu bé hơi hơi hiện ra ý cười, nhìn chằm chằm mẹ Địch, muốn đem nụ cười của bà ấy khắc sâu vào trong đầu.
Đây mới là dáng vẻ của một người mẹ, dịu dàng yêu thương như vậy.
Buổi sáng thức dậy, cậu bé vậy mà ăn được bát sứ thô một chén rưỡi, còn thêm một quả trứng gà.
Sau khi ăn cơm xong, mẹ Địch mang theo cậu bé cùng người nhà họ Ngụy lên xe bò trong thôn đi chợ.
Trên mặt mọi người đều tràn đầy ý cười, như là bị ánh mặt trời mùa đông chiếu qua, mang theo sức cuốn hút khó hiểu, hạnh phúc, vui vẻ truyền lại ở nhân gian.
Mẹ Địch mua không ít đồ, có táo, quýt, thịt, giá đỗ, thậm chí còn có sổ, bút và cao su!
Trọng Khang Lạc vui vẻ tim đập thình thịch rất nhanh, nhịn thật lâu, cho dù mẹ Địch mua cho mỗi đứa nhỏ xâu kẹo hồ lô, cậu bé vẫn như cũ nhớ thương việc này, cuối cùng vào thời điểm mọi người đứng đợi tàu hoả đi qua, cậu bé mới nhỏ giọng thấp thỏm hỏi: "Mẹ, vừa rồi mẹ mua sổ, bút cùng cao su sao?"