"Nếu bọn họ cố gắng hơn nữa, có thể trả hết trong ba hoặc bốn năm.
Huống chi trước kia bọn họ không tiết kiệm được tiền chắc?
Kéo dài năm năm không trả, đây không phải là bắt nạt người ta sao?"
Mọi người cũng nhao nhao lên tiếng nói.
Hiện tại cuộc sống nông thôn cũng tốt hơn nhiều, ít nhất mỗi năm có thể thấy chút dư thừa.
Thật sự không cần phải giữ tiền không trả, có lợi tức bày ra từ nơi đó coi như là ước thúc.
Khuôn mặt tái nhợt của mẹ Địch lúc này mới có chút đỏ ửng, mím môi nói: "Anh cả, chị dâu, anh hai, chị dâu, em không vội, tuổi Lương Tử còn chưa tới lúc tiêu tiền.
Lãi suất định kỳ năm năm là năm phần trăm, ba trăm đồng một tháng lãi suất cũng chỉ chia đều một đồng hai mao một năm. Phiền các người mỗi tháng cho tôi sáu đồng hai, để tôi mua chút thịt cho cháu các người ăn."
Chỉ riêng lãi suất trong 5 năm đã là 75!
Hết lần này tới lần khác lão trưởng thôn cùng các thôn dân lại gật đầu, mắt thấy Lão trưởng thôn muốn cầm bút đem việc này viết vào.
Mợ cả Địch không nhịn được hô ngừng, khẽ cắn môi nói: "Chờ một chút, chúng tôi, lại trả tiếp, một hơi trả hết."
Bà ta lập tức cùng mợ hai Địch đỡ bà cụ Địch vào trong nhà nói thầm một hồi, rốt cục mỗi người móc ra một trăm từ trong tay bà cụ, trở về phòng lại cầm thêm năm mươi, trong lòng tức giận dùng sức đập vào trong tay mẹ Địch.
"Cô đếm lại đi, đỡ phải quay đầu lại không nhận!"
Mẹ Địch thật đúng là nghiêm túc đếm một lần, "Một đồng cũng không thiếu, về sau chị dâu cả và chị dâu hai vẫn là nên quản nhiều đàn ông nhà mình một chút. Hôm nay tôi không có đưa bọn họ vào cục cảnh sát, nhưng không có nghĩa là ngày mai những người khác nhẹ nhàng dễ tính như vậy."
Được tiện nghi còn khoe mẽ, mợ cả Địch cùng mợ hai Địch tức giận nhìn về phía bà ấy, mà hết lần này tới lần khác bọn họ còn phải làm bộ đã được tiếp thu, quá nghẹn khuất.
Các thôn dân cùng với khán giả trước TV đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn người nhà họ Địch.
Đúng thật là người không thể nhìn bề ngoài nước biển không thể đấu lượng, ai có thể nghĩ đến người nhà họ Địch có tiền như thế, không do dự gì móc ra bốn trăm đồng.
Cho dù là người thành phố, trong tay có bốn trăm cũng không có nhiều đâu.
Lão trưởng thôn viết vào trong giấy nợ việc Địch Đại cùng Địch Nhị thay mẹ Địch làm việc đồng áng một năm. Trong đó ghi rõ trong một năm kế tiếp, mỗi người sẽ cống hiến một trăm tám mươi hai công việc.
Hơn nữa mỗi công nhân đều phải lấy được mười điểm mới được, chờ khấu trừ xong, công nhân còn lại mới có thể tính vào sổ sách cá nhân bọn họ.
Đương nhiên, nếu điểm công không đủ thì cho phép bọn họ lấy tiền tương đương.
Mẹ Địch được hai chị dâu hộ tống cảm thấy mỹ mãn về nhà, chờ vào cửa nhà, không đợi Trọng Khang Lạc nghĩ ra cách an ủi bà ấy, mẹ Địch đã không tiếng động nhếch miệng cười, lắc lắc một xấp tiền thật dày.
"Ngày mai vừa vặn họp chợ, mẹ đi mua thịt, chúng ta đi nhà ông ngoại con ăn thịt kho tàu, ngày mốt gói sủi cảo!"
Biết anh trai và chị dâu sẽ không nhận tiền, bà ấy đơn giản thường xuyên mua chút thịt cho các cháu trai, các cháu gái thêm cơm, cảm ơn bọn họ bình thường đã giúp đỡ.
Dù sao bốn trăm đồng này là người nhà cũ nhà họ Địch chủ động đưa tới cửa, cho nên khi tiêu bà ấy không đau lòng gì cả.
Mẹ Địch dùng bột mì tinh khiết, nhào nặn nhiều lần, mì sợi mạnh mẽ mười phần, lại tưới đậu đũa chua thịt băm, đậu phộng vụn, dầu ớt, hành tây, trứng chiên dầu mỡ, nhìn trông vô cùng hấp dẫn, cho dù cách màn hình, khán giả cũng không nhịn được nuốt xuống, rất muốn nếm thử hương vị.
Bà ấy phân phó Trọng Khang Lạc bưng một chậu qua.
Trọng Khang Lạc trải qua một ngày thể nghiệm đặc sắc, cả người đều thả lỏng rất nhiều, đặc biệt thích bầu không khí nhà họ Địch và nhà họ Ngụy. Cậu bé cười khẽ lên tiếng, bưng chậu đi về phía nhà họ Ngụy.
Cậu bé chưa bao giờ đưa thức ăn cho bạn bè và người thân, vì vậy cậu bé thấy rất mới lạ.