"Nếu như đàn ông nhà cô vào cục cảnh sát, không riêng gì trên mặt nhà các người khó coi, mà toàn bộ thôn đều bị bôi đen, có thể để cho nhà các người sống tốt hay sao?
Hơn nữa sau này con của các cô trở thành con của tội phạm, có thể lấy người như thế nào?"
Hai người tức giận đến mức tâm đều đau, lại không thể làm gì chỉ có thể cắn răng nhận.
Mẹ Địch biết trưởng thôn nói những thứ này đã là cực hạn hai nhà kia có thể lấy ra, nhiều hơn nữa các thôn dân đều phải có ý tưởng.
Bà ấy miễn cưỡng gật gật đầu: "Nể mặt trưởng thôn, tôi sẽ không so đo với mấy người.
Nhưng mà nếu chuyện còn tiếp diễn, ai tới cũng không nói được, tôi nhất định phải cho các người ngồi tù suốt đời!"
Ngụy Đại nói tiếp: "Làm phiền trưởng thôn cùng mấy vị giúp đỡ tôi viết giấy nợ và làm nhân chứng.
"Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi." Trưởng thôn không chỉ nói, còn lấy bút máy từ trong túi ra, giấy viết nợ cùng với ấn chữ ký, xem ra ông ấy là có chuẩn bị mà đến.
"Tuy nhiên," Trước khi hạ bút trưởng thôn nói với Địch Đại và Địch Nhị: "Trước tiên mỗi nhà các người đưa cho vợ Đống Tử năm mươi đồng, không có tiền cũng phải cầm đồ vật đồng giá bổ sung."
Địch Đại cùng Địch Nhị đã bị dọa yên không có bất kỳ giãy giụa, nhìn về phía vợ mình.
Mợ cả Địch và mợ hai Địch hừ hừ xoay người trở về phòng lấy tiền.
Cha của Địch Quốc Lương từ mười bốn tuổi đã rời nhà đi lính, mười chín tuổi mới về nhà kết hôn cưới mẹ Địch, khi đó ông ấy đã là đại đội trưởng.
Trong thời gian năm năm này, ông ấy gần như đem tất cả tiền trợ cấp gửi về nhà, đương nhiên có thể dựa vào sức lực bản thân ngồi vào vị trí đại đội trưởng, Đống Tử cũng không phải tên ngốc, tiền thưởng nhiệm vụ bình thường ông ấy đều giữ lại.
Đây mới là những cái đầu thật sự.
Tuy nhiên trợ cấp năm năm từ vừa mới bắt đầu mười lăm một mực tăng tới bốn mươi, cũng có một ngàn năm!
Số tiền này giúp Địch Đại và Địch Nhị cưới vợ, trong nhà còn xây thêm mấy gian nhà ngói.
Chờ Đống Tử kết hôn với Ngụy Lâm Tĩnh, dưới sự tranh thủ mạnh mẽ của Đống Tử, mỗi tháng còn phải cho ông cụ Địch và bà cụ Địch mười đồng. Mười năm trôi qua, tổng lại phải đến một ngàn hai trăm đồng.
Trong lòng mẹ Địch đã sớm tính toán một món nợ, nhà họ Địch nhập sổ tối thiểu hai ngàn bảy trăm đồng tiền mặt, cái này còn chưa tính các loại hóa đơn cùng hiện vật.
Nhưng nhà họ Địch thích một mình phát tài, về điểm này cả nhà đồng lòng không để lộ ra một chút tin tức nào, cho nên người khác cũng không rõ trong tay ông cụ Địch và bà cụ Địch có bao nhiêu tiền.
Lúc bà ấy nhận lấy một trăm đồng, nói với trưởng thôn: "Trưởng thôn, tôi đồng ý cho bọn họ viết giấy nợ, nhưng vì đề phòng bọn họ khất nợ không trả, phiền ông thêm vào một kỳ hạn năm năm, trong kỳ hạn dựa theo lãi suất ngân hàng kỳ hạn năm năm mà gia tăng, qua kỳ hạn vậy thì..."
Mẹ Địch suy nghĩ một chút nói: "Vậy thì chuyển giao cho các đồng chí cục cảnh sát xử lý, ông cảm thấy thế nào?"
"Lương Tử nhà chúng tôi mười ba tuổi, chỗ cần tiêu tiền rất nhiều. Tôi là một phụ nữ, tay không thể nâng vai không thể gánh, toàn bộ dựa vào chút tiền trợ cấp Đống Tử lưu lại và sự giúp đỡ của anh chị dâu.
Hai mẹ con chúng tôi ăn cơm mặc quần áo, sinh bệnh uống thuốc, Lương Tử đi học, chờ nó lớn lên còn phải cưới vợ sinh con, có ai mà không phải lo cho con mình chứ?
Nếu không phải cuộc sống quá mức gian nan, tôi cũng sẽ không so đo mấy người này."
Nói xong mẹ Địch lại bày ra vẻ mặt khổ sở, làm cho mọi người nhất thời đau lòng không thôi, nhao nhao gật đầu lên tiếng.
"Lão trưởng thôn, ý kiến của vợ Đống Tử cũng không tính là khó khăn, chúng tôi sản xuất ở bên này còn có thể đáp ứng được, một công hai đồng tiền, một năm qua trừ bỏ khẩu phần lương thực, Địch Đại cùng Địch Nhị mỗi người cũng có thể dư ra ít nhất năm sáu mươi đồng đấy."