Nhưng lời mẹ Địch nói cũng là sự thật, mọi người không cảm thấy có vấn đề chút nào.
Ai bảo mẹ Địch ba mươi tuổi vẫn có thể được gọi là bông hoa duy nhất thôn Xã Đông chứ? Phàm là một người đàn ông bình thường, ở dưới tình cảnh như vậy, trong đầu cũng không tự chủ sinh ra những suy nghĩ xấu xa, rồi làm chuyện ác.
Rất nhiều tội phạm giết người, cường nữ ở mười dặm tám xã đều là do phạm nhân tạm thời nảy sinh.
Khán giả đang xem truyền hình trực tiếp ngay cả mắt cũng không dám chớp, cái hiện trường xé người ở nông thôn này so với phim truyền hình còn thú vị hơn nhiều. Bọn họ hứng thú xem đến mức tế bào bát quái cả người đều bị điều động.
"A phi, Ngụy Lâm Tĩnh, cái đồ lẳng lơ này, như thế nào mà cái gì cô cũng dám nói ra vậy?" Mợ cả Địch sắp bị tức điên rồi. Bà ta vốn dĩ ghen tị mẹ Địch có dáng vẻ tốt, lại được yêu thương, hơn nữa ánh mắt người đàn ông của bà ta đúng thật thường thường liếc đến trên người mẹ Địch.
Sắc mặt bà ta âm trầm gần như muốn nuốt sống mẹ Địch vậy.
"Cô cho rằng tất cả mọi người giống như cô, trong đầu đều là chút chuyện đàn ông phụ nữ này sao?
Cũng đúng, người đàn ông của cô không còn, cô trống trải lâu như vậy, không có tâm niệm này là chuyện..."
Rốt cuộc thì cũng bắt được một cái đề tài, bà ta vốn đắc ý dào dạt nói, không ngờ bị mẹ Địch nhào tới dùng sức tát vài cái.
Chờ mợ cả Địch phục hồi tinh thần muốn phản công trở về, lại bị các bác, thím trong thôn túm lấy.
"Ngụy Lâm Tĩnh, tôi muốn giết cô!"
Mẹ Địch mặt lạnh nói: "Mỗi một câu tôi nói ra đều có nguyên nhân và chứng cứ, cũng rất có khả năng phát sinh. Không thể bởi vì sự việc không có phát sinh, mà coi như xong được."
"Nếu không, tiếp theo tôi sẽ tự sát ở dưới tàng cây cây hòe lớn ngoài cửa thôn, lấy lại công đạo cho chính mình vậy!
"Azz, vợ Đống Tử, lời này của cô nói hơi nghiêm trọng rồi." Lão trưởng thôn vội vàng mở miệng nói: "Có chuyện gì mà người trong thôn chúng tôi không thể giúp cô giải quyết sao?
Còn chuyện có chết hay không, cái này không thể giải quyết được sự việc.
Người chết coi như đèn đã tắt, sau đó chúng tôi thay cô đòi lại công đạo, thì có ý nghĩa gì nữa chứ?"
Khuyên xong, ông ấy nghiêm mặt nhìn về phía Địch Đại cùng Địch Nhị nói: "Vợ Đống Tử nói đúng, tuy rằng không có tạo thành thương tổn, nhưng đó là do hai mẹ con bọn họ may mắn. Không chừng có thể phát sinh chuyện gì không thể vãn hồi!
Cho nên các người không thể xin lỗi bằng miệng được, phải bỏ ra đầy đủ thành ý!"
"Chúng tôi không có tiền!" Mợ hai Địch cao giọng hô to: "Được lắm, tôi biết rồi, mấy người thông đồng sẵn với nhau, có phải tên tiện nhân này..."
Bà ta còn chưa dứt lời, lại bị mẹ Địch nhanh chóng hung hăng tát hai cái.
"Trương Tiểu Hồng, trong miệng chó của cô không phun ra ngà voi! Nếu cô còn hồ ngôn loạn ngữ, tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng. Dù sao tôi là vợ của liệt sĩ, không thể bị người khác bắt nạt được." Khoé mắt mẹ Địch tràn ra nước mắt, quật cường đứng thẳng tắp.
Mợ hai Địch bị dọa đến mức không dám mở miệng. Chủ yếu là lần trước mẹ Địch thật sự gọi các đồng chí trong cục đến, hung hăng chấn nhiếp bọn họ một phen.
Cho nên bọn họ không có cách nào đem một câu uy hiếp nhẹ nhàng của mẹ Địch trở thành trò đùa.
"Dù sao thì chúng tôi cũng không có tiền." Bà ta vẫn khăng khăng nói.
Lão trưởng thôn không nhìn bà ta, mà là nhìn về phía Địch Đại cùng Địch Nhị, "Tôi làm trưởng thôn, làm người trung gian lo liệu việc công bằng liêm minh."
Nhà Đống Tử, Địch Đại và Địch Nhị này quả thật không có bản lĩnh gì, nhiều lắm là có thể khấu trừ tiền Đống Tử để lại từ trong tay cha mẹ bọn họ, còn bình thường chỉ trông cậy vào công việc trên đất.
Để cho bọn họ đánh giấy nợ, mỗi người phải bồi thường cho cô hai trăm đồng, mặt khác mỗi người phải làm nửa năm việc đồng áng cho cô, thế nào?"
Mợ cả Địch và mợ hai Địch rất muốn phản bác, nhưng hai bà ta bị các thím bên cạnh kéo lấy quần áo, thấp giọng khuyên nhủ: "Tính tình vợ Đống Tử là gì hai người làm chị em dâu hơn mười năm còn không biết sao?
Nếu như bị cô ta bắt được lý, chẳng lẽ cô ta không lợi dụng việc này cắn xé của các người mấy khối thịt hay sao?
Tiền quan trọng hay đàn ông quan trọng hơn?"