Mọi người lần lượt tập trung hỏa lực và hung mãnh đi về phía nhà họ Địch.
Lão trưởng thôn ho khan một tiếng, mọi người im lặng vẫn tức giận nhìn người nhà họ Địch, nhưng bọn họ đều im lặng chờ lão trưởng thôn lên tiếng.
"Lão Địch, ông là người lớn trong nhà, ông nói xem việc này có phải là hai đứa nhỏ của ông làm sai hay không?" Lão trưởng thôn chắp tay sau lưng tràn đầy thất vọng lắc đầu thở dài hỏi.
"Ông suy nghĩ cẩn thận rồi hẵng nói, hiện tại là xã hội mới, đặc biệt chú trọng pháp luật, không phải với một hai câu phủ nhận của các người, sự việc có thể nhẹ nhàng trôi qua."
"Phải thì nói phải, không phải cũng không ai oan uổng các người, các đồng chí cục cảnh sát đều có thể dùng chứng cứ để phán đoán."
Ông cụ Địch ngồi xổm dưới mái hiên xoạch xoạch hút thuốc, ho khan dữ dội vài tiếng, rầu rĩ nói: "Tôi không biết, ông đi hỏi hai người bọn họ đi."
Lão trưởng thôn than thở: "Ông thật sự là càng già càng hồ đồ mà."
Nói xong ông ấy xoay người nhìn về phía Địch Đại và Địch Nhị đang im re ở một bên, lạnh lùng nói: "Hai người tốt nhất nên thành thật khai báo vết thương trên người từ đâu mà tới, đêm hôm đó có phải hai người mò mẫm đến nhà Đống Tử hay không, chó nhà bọn họ có phải do hai người độc chết hay không?
Nếu như nói thiếu một chi tiết nào, hai người cũng đừng trách tôi không để ý đến tình nghĩa cùng thôn, đưa hai người vào cục cảnh sát."
Địch Đại Địch Nhị bị dọa đến mức hai chân run rẩy, nhìn trái nhìn phải, tự biết giấu không được, chỉ có thể ôm đầu ngồi xổm xuống: "Chúng tôi, bởi vì chúng tôi nhìn thấy hai mẹ con Lương Tử mua một đống đồ bao lớn bao nhỏ đi vào trong nhà, cho nên muốn..."
Mẹ Địch muốn mang theo con trai đi kinh đô, cho nên phải đi mua chút đồ, kết quả bị người khác theo dõi.
"Chúng tôi thật sự không nghĩ tới muốn làm cái gì." Ý nghĩ trong đầu Địch Nhị chợt loé, vội vàng biện giải: "Chúng tôi chỉ không muốn để cho con chó kia gây ồn ào, cũng không muốn giết người phóng hỏa!"
"Em dâu, là hai anh em chúng tôi nhất thời bị mê hoặc, hồ đồ làm sai chuyện.
Chúng tôi thật sự xin lỗi."
Nói xong ông ta kéo anh trai đứng lên, không ngừng cúi đầu trước mặt bà ấy.
Địch Đại cũng làm theo, miệng lẩm bẩm: "Tôi không có cố ý, không muốn giết người phóng hỏa. Em dâu, có thể tha cho chúng tôi lần này không."
Nghe vậy, Ngụy Đại hừ lạnh: "Hai người lật mặt nhanh thật, sợ bị các đồng chí ở cục cảnh sát bắt đi cho nên nhận sai, nhưng hai người cũng không có tận tâm nhận thức được sai ở chỗ nào, không có một chút lòng hối cải nào, chỉ sợ vẫn cảm thấy em gái của tôi và cháu trai của tôi chiếm lấy đồ đạc của các người đúng không?"
"Không có không có." Hai anh em bọn họ điên cuồng lắc đầu.
Mẹ Địch thấy thái độ của mọi người thoáng bình tĩnh lại, liền lau nước mắt lại tiếp tục khóc ròng nói: "Không có? Ba năm qua các người làm bao nhiêu chuyện, còn cần tôi ở trước mặt mọi người đếm ra từng cái sao?
Nếu như không phải hai mẹ con chúng tôi nhẫn nhịn từng lần lại từng lần, thì các người có thể to gan mò mẫm đến nhà cô nhi quả mẫu chúng tôi sao?
Hu hu, hai người là đàn ông, mò mẫm vào trong phòng của tôi, chỉ cam đoan là lấy bưu kiện tôi đặt ở đầu giường sao?
Nếu tôi và Lương Tử thức dậy thì sao? Có phải cũng giống như Đại Hoàng trung thành của nhà chúng tôi, bị đút thuốc chuột, gặp lại Đống Tử số khổ nhà tôi dưới lòng đất?
Chắc các người nghĩ tôi chỉ là phụ nữ, vì thanh danh cho nên sẽ nén giận tùy ý để các người bắt nạt sao?"
Cái mũ lớn này chụp xuống, trực tiếp khiến cho chân hai anh em nhà họ Địch mềm nhũn.
Phải biết rằng cường độ trừng phạt tội dân lưu vong vô cùng lớn, ít nhất thì bị nhốt một hai mươi năm, nặng thì phải hứng đầu dưới mũi súng!