Trọng Khang Lạc hung hăng cắn về phía cổ ông ấy, hơi dùng chút lực, vừa nghe cha ruột đau đến tê ha một tiếng, vội vàng nhả ra, đối diện với ánh mắt trêu tức của Trọng Trường Tồn.
Cậu bé tức giận nói: "Có phải cha đã có người mới, nên quên luôn đứa con trai này đúng không?
Bốn năm rồi, cha chưa từng đến thăm con, cũng chưa từng viết thư cho con!
Thư con viết cũng không thèm trả lời!"
Sau khi nhìn thấy cha ruột, thấp thỏm bất an chiếm cứ trong lòng cậu bé gần một tháng, tất cả đều bị quét sạch hầu như không còn. Những biểu hiện nghe lời hiểu chuyện kia cũng bị lột đi, chỉ còn lại sự chân thành tha thiết của đứa nhỏ.
Trọng Trường Tồn sửng sốt, tiếp theo liền hiểu được, sắc mặt trầm xuống giải thích: "Cha đã đi tìm con, nhưng địa chỉ mẹ con cho cha là giả.
Về sau cha tìm đến nhà bà ngoại con, biết mẹ con đã mang theo con lập gia đình mới, hàng xóm đều nói con sống cũng không tệ lắm.
Vào ngày thư giới thiệu đến, cha trở về nhà.
Cha không hề nhận được thư của con, mà toàn bộ thư cha gửi đến nhà bà ngoại con cũng bị trả lại.
Cha, cha sợ con ở nhà mới chịu uất ức sẽ không đi Hỗ thị nữa."
Trọng Khang Lạc mặc dù ở nhà họ Địch một tháng, nhưng lỗ bốn năm đâu có dễ dàng bù lại như vậy? Trọng Trường Tồn vuốt ve thân thể gầy yếu đơn bạc của đứa nhỏ, ôm thật chặt, áy náy nói: "Là lỗi của cha, Nhạc Nhạc, là cha không tốt.
Lúc trước cha phải nên kiên trì hơn..."
Thật ra khi đó trong lòng ông ấy cũng tức giận, cho nên nghẹn lại hưởng ứng quốc gia kêu gọi xuống biển, muốn kiếm cho con trai mình một phần gia nghiệp.
Tuy nhiên, rõ ràng ông ấy đã lật ngược đầu đuôi.
"Cha, con không giận cha, nhưng con không muốn về Hộ thị, con cùng cha sống chung được không?" Trọng Khang Lạc vội vàng ngẩng mặt lên, nhìn về phía cha ruột của mình.
Trọng Trường Tồn mấy năm nay cũng không có làm nông, làn da khôi phục màu da lúa mì vốn có, thân thể xương cốt so với lúc trước còn to lớn hơn, nếp nhăn nhỏ trên mặt cũng đã phai nhạt đi, so với bốn năm trước còn trẻ trung hơn.
"Cha vô cùng hoan nghênh." Trọng Trường Tồn cười nói, "Cha vẫn chờ con trở về."
Hai cha con thân thiết xong, Trọng Trường Tồn cười chào hỏi bác cả Nguỵ, "Anh Ngụy mau vào đi, bên ngoài rất lạnh, vào trong phòng ấm áp."
Nói xong, ông ấy cũng gật đầu với mẹ Địch bên cạnh, tươi cười không thay đổi mà hô: "Em gái Tĩnh, đã lâu không gặp."
Mẹ Địch thoáng hoảng hốt, ừ một tiếng, vùi đầu đi theo anh trai vào sân.
Nhà họ Trọng so với nhà họ Địch kiến thiết còn tốt hơn, sân đi đường dùng xi măng lót thành, hai bên đường là gạch đỏ vây quanh, xinh đẹp lại sạch sẽ.
Sân di dời trồng hai cây lựu cành cầu khúc duỗi ra, còn có hai cây sơn chi, hai cây mai đỏ, lần lượt dựng ở trước nhà.
Bởi vì Trọng Trường Tồn một năm mới trở về một lần, cho nên năm kia xây thành phòng ốc, cũng không có người quét dọn. Hoa sơn chi đầy đất hóa thành bùn, vào mùa đông cũng tản ra mùi thơm nhàn nhạt cùng hoa mai.
Thình lình nhìn lại, có loại cảm giác chủ nhân thấp hèn ổn trọng, rất giống dáng vẻ tứ hợp viện kinh đô, tự dưng cao hơn nhà họ Địch vài cấp bậc.
Diện tích bùn đất hai bên sân không nhỏ, mẹ Địch vừa đi, trong lòng đã có các loại quy hoạch. Sân trước sân sau của nhà họ Địch đã bị bà ấy trồng đầy rau quả, mà bà ấy hầu hạ tinh tế, đến hai mùa hè thu hoạch tương đối phong phú, liền cùng anh cả, anh hai kết bè kết đảng đi thành phố bán tiền, đúng là có thể kiếm lại tiền chi tiêu một năm.
Nhìn thấy mặt đất trống trơn, bà ấy nóng mắt lại đau lòng.
Mùa đông trải chút rơm rạ có thể trồng chút rau dưa, chờ trời ấm lên, nhà người ta mới trồng, nhà bọn họ đều có thể đưa ra thị trường bán. Một bên tường cũng có thể dựng giá trồng chút rau quả leo dây, dù sao đạo lý hơn người ở giữa đã có, còn lại đều có thể trồng.