Trọng Khang Lạc đối với nhà mới rất tò mò, đi lòng vòng trước sau.
Trọng Trường Tồn cười dẫn bác cả Nguỵ xuống xe, cũng dẫn người đi tham quan.
Hậu viện so với tiền viện còn lớn hơn nhiều, đúng là dẫn đê đập đi ra ngoài vòng quanh thôn nước, cả cái hồ nhỏ cùng một cây cầu đá, lưới sắt thô dọc theo vách tường ngăn cách, cá nuôi nhốt bên trong đã rất mập mạp.
"Tôi không thường xuyên ở nhà, cho nên nơi này vốn không có cá, chắc là cá con từ trong lưới sắt chui vào an cư, không nghĩ tới lớn như vậy."
Đều là những con cá thường thấy, khi nào trở về anh Ngụy mang theo vài con, cũng có thể cho những nhóc con trong nhà chút không gian sinh trưởng."
Trọng Trường Tồn cười giải thích.
Một bên tường viện nhà họ Trọng dựng lều, là dùng để nuôi gà vịt ngỗng, heo bò dê súc vật, nhà vệ sinh cũng dùng xi măng xây ra có vẻ sạch sẽ vệ sinh.
Ở giữa trồng một loạt cây táo, cây táo, cây anh đào, cây hạnh, cây lê, cây đào, cây hạt dẻ và cây hạch đào, đều là giống cây Trọng Trường Tồn tìm được rất tốt, có được còn mời người đặc biệt chiết cành.
Tuy rằng mỗi loại chỉ trồng hai quả, nhưng chiếm một nửa diện tích sân, ngoài ra còn có hai cây dành dành, cây mai hoa, nghe nói có thể tinh lọc được hơn phân nửa mùi trong lều.
Một bên khác thì dựa vào tỉnh lộ, Trọng Trường Tồn đắp thêm bốn cái ghế rộng rãi.
"Em Trọng, nhà của em có không ít phòng ở nha." Bác cả Nguỵ nhìn không nhịn được tặc lưỡi.
Trọng Trường Tồn cười gật gật đầu, chỉ vào chỗ ngồi kia nói: "Mấy năm nay em ở bên ngoài học chút bản lĩnh, vừa lúc Khang Lạc trở về nhà, em chuẩn bị không đi ra ngoài, ở chỗ này dựng quầy hàng, buôn bán nhỏ."
"Có thể kiếm được phần gia nghiệp này, em đúng là người có bản lĩnh." Bác cả Nguỵ có chút cảm thán nói.
Ông ấy không có truy căn hỏi đến cùng, liền theo Trọng Trường Tồn đi nhà chính.
Phòng thiết kế có tường lửa, bên trong vô cùng ấm áp, mấy người cầm nước đường đỏ uống vài cái, rốt cục tỉnh táo lại.
Lúc này Trọng Trường Tồn mới rảnh rỗi hỏi Trọng Khang Lạc làm sao tới.
Trọng Khang Lạc nhìn về phía mẹ Địch, tự nhiên Trọng Trường Tồn cũng theo ánh mắt của cậu bé nhìn qua, ánh mắt thật sâu, áp lực mười phần.
Mẹ Địch không được tự nhiên rũ mí mắt nhìn bóng dáng mình trong bát, ngẫm lại tính bảo mật của chương trình, chỉ có thể mơ hồ kéo dài: "Còn không phải Lương Tử ầm ĩ muốn vào thành phố xem tăng thêm kiến thức sao, mà Nhạc Nhạc lại muốn tìm cha, liền nhận người thân, như vậy thôi."
Trọng Khang Lạc cũng cười gật đầu: "Con muốn đến tìm cha, nhưng mẹ không cho, cho nên con với anh Lương Tử thay phiên ở nhà nhau hai tháng.
Mẹ con thấy Lương Tử ca người cao ngựa lớn khí lực nhiều, liền đồng ý.
Bà ấy không biết nhiều về làng xã đông ở tỉnh Sơn Đông và làng thị trấn nhỏ nằm cạnh nhau."
Trọng Trường Tồn gật đầu, không hỏi sâu, lại hàn huyên một lúc.
Thấy sắp đến trưa, ông ấy lập tức đứng dậy muốn đi chuẩn bị đồ ăn. Chỉ là trù nghệ của ông ấy không được tốt cho lắm, miễn cưỡng có thể nấu chín cơm, bình thường ông ấy đều là ăn tạm, cho nên giờ phút này ông ấy chuẩn bị đi ra ngoài mua đồ.
Sắc mặt Trọng Trường Tồn có chút xấu hổ nói: "Hai người ngồi xuống uống chút nước ăn chút bánh ngọt kẹo, Khang Lạc, con ngồi chiêu đãi bác cùng thím con. Cha đi một chút sẽ trở về."
"Người anh em Trọng, em không cần bận rộn, thôn Xã Đông rất gần, đi mấy bước đường là đến, lúc đi ra bọn anh cũng không nói muốn ở chỗ này giữ cơm."
"Người trong nhà đang chờ chúng ta trở về." Bác cả Nguỵ cùng mẹ Địch vội vàng đứng dậy.
"Vậy không được." Trọng Trường Tồn cười nói: "Em và Khang Lạc thật vất vả hai cha con mới được gặp nhau, đang lo không ai cùng một chỗ náo nhiệt đây. Hai người phải lưu lại, cùng chúng ta ăn bữa cơm."