Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 1074

Chương 1074 - Chương 1074 -

Trọng Khang Lạc cũng vây lại, túm lấy ống tay áo mẹ Địch, trông mong nhìn bà ấy nhỏ giọng nói: "Mẹ, lát nữa con còn phải theo mẹ trở về mà. Chúng ta làm việc phải có đầu có đuôi, không phải sao?"

Ngụy Lâm Tĩnh do dự: "Thật ra con ở đây hai ngày cũng được, hai cha con đã lâu không gặp mặt."

"Về sau con đều ở cùng với cha con, cho nên không thiếu mấy ngày này." Cậu bé cười cười nói: "Anh Lương Tử không có ở nhà, con phải ở cùng mẹ chứ."

"Con à." Mẹ Địch bất đắc dĩ lại ấm lòng xoa xoa đầu cậu bé.

Khóe môi Trọng Trường Tồn hơi nhếch lên, ánh mắt không khỏi dừng lại trên người hai mẹ con này có chút dài.

Vẫn là bác cả Nguỵ ho nhẹ một tiếng, "Được rồi, chúng ta cũng không khách sáo với nhà các người nữa, trong nhà có cái gì cứ để Tĩnh Tử tùy tiện làm một chút."

Trọng Trường Tồn sắc mặt có chút xấu hổ gãi đầu, "Cái kia, ta không biết nấu cơm, liền mua một đống bánh bao, sủi cảo, bánh rán, còn có chút thịt khô, ruột thịt cùng dưa muối các loại."

Ngụy Lâm Tĩnh không nhịn được nhìn sang, có mấy lời lại không thể nói ra khỏi miệng.

Đàn ông thiếu phụ nữ thật sự không thể nào sống qua ngày mà, ngay cả chuyện ăn cơm cũng tạm được...

Lúc này Trọng Khang Lạc cũng không nói gì châm chọc: "Mẹ, cho nên nói con cảm thấy anh Lương Tử rất hạnh phúc, mẹ nấu cơm ngon. Không giống như con, từ nhỏ đến lớn chưa từng ăn một bữa cơm nào ra hồn."

Ngụy Lâm Tĩnh khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Vậy đồng chí Trọng, anh dẫn tôi vào phòng bếp xem trong nhà có những thứ gì, không đủ, anh liền dùng đồ đổi từ hàng xóm láng giềng một chút được không?"

Trọng Trường Tồn gật gật đầu, xoay người bước nhanh về phía phòng bếp.

Phòng bếp của nhà họ Trọng rất lớn, tất cả đều là dùng xi măng xây thành, bên ngoài bếp lò còn ít khi bọc một tầng gạch men sứ, chỉ sợ điều kiện trong thành cũng không tốt bằng nơi này.

Tủ chén bát, nồi niêu xoong chảo rất đầy đủ nhưng đều là mới, gần như chưa từng dùng qua, chỉ là trong bình gia vị trống trơn sạch sẽ đến mức có thể chiếu ra bóng người.

Nhưng hai người lớn đi vào, nhất là một người đàn ông cao 1m8 và một phụ nữ cao 1m8, không khí đều mang theo nhiệt độ nóng bỏng.

Trọng Trường Tồn đem đồ ăn mình mang về ăn được toàn bộ chuyển đến trên bếp lò, lấy ra từng cái lại từng cái, "Anh có một mình nên thường xuyên ăn tạm, chờ những thứ này ăn xong lại đi trong thành phố quốc doanh khách sạn, cho nên..."

Ngụy Lâm Tĩnh sôi sục một lượt, đều là thức ăn có sẵn, lại không có chút gia vị, căn bản không có đất dụng võ của bà ấy, liền chỉ huy Trọng Trường Tồn nhóm lửa, hấp bánh bao và sủi cảo.

"Em, mấy năm nay có khỏe không?" Nửa ngày sau, Trọng Trường Tồn thêm củi vào trong bếp, buồn bực hỏi.

Ngụy Lâm Tĩnh giật mình, nhàn nhạt ừ một tiếng, "Cũng tạm được."

Sau đó lại là thật lâu nặng nề, "Em có tính toán gì với tương lai chưa, chẳng lẽ chuẩn bị một mực trông coi con trai, chờ nó trưởng thành mới kết hôn sinh con sao?"

Sắc mặt Ngụy Lâm Tĩnh cũng không biết có phải bị lửa trong bếp nướng hay không, có vẻ hơi đỏ khác thường, "Tôi không nghĩ xa như vậy, đi một bước tính một bước đi. Nói không chừng," giọng bà ấy dừng lại, cực nhẹ nói: "Không biết lúc nào duyên phận sẽ tới."

Nghe đến đây, Trọng Trường Tồn mạnh mẽ đứng lên, trong tay còn nắm củi lửa, hai người gần nhau hết sức, tựa hồ có thể ngửi được mùi thơm ngát của xà phòng trên người đối phương.

Ngụy Lâm Tĩnh nghiêng mặt, lộ ra độ cong trắng nõn tuyệt đẹp của cổ, vành tai mượt mà kia cũng nhảy lên điểm sáng, khắp nơi tản ra tư thái mê người.

Hầu kết Trọng Trường Tồn nhịn không được lăn lên lăn xuống, giọng nói khàn khàn trịnh trọng nói: "Xin chào đồng chí Ngụy Lâm Tĩnh, anh tên là Trọng Trường Tồn, năm nay ba mươi lăm tuổi, hiện tại ly dị có một đứa con trai, nhà mới xây hai năm, có chút tiền gửi ngân hàng, sau này phải ở cửa tỉnh làm chút chuyện làm ăn nhỏ sống qua ngày."

Bình Luận (0)
Comment