"Anh không hút thuốc, không uống rượu, không đánh bạc, cũng không mập mờ với bất kỳ người phụ nữ nào, hiện tại chỉ thiếu một người bạn đời hiền lương quản gia như em.
Hy vọng em có thể tham khảo anh!"
Ngụy Lâm Tĩnh không nghĩ tới ông ấy thình lình nói những lời này, quả thực bị dọa.
"Anh, sao anh dám nói những câu này hả?" Bà ấy xấu hổ đến gấp, đáy lòng lại có loại yếu ớt chập chờn hy vọng.
Trọng Trường Tồn thấy bà ấy cũng không quay đầu bước đi, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm, tiếng cười thấp mang theo tiếc nuối cùng đau xót nồng đậm nói: "Tĩnh Tĩnh, em nên biết, anh muốn nói những lời này suy nghĩ mười lăm năm rồi! Chúng ta đã bỏ lỡ nhau nhiều lắm rồi."
Nhắc tới chuyện này, hai người đều trầm mặc hồi lâu.
Nam nữ trẻ tuổi trong thôn gần như mười bốn mười lăm tuổi đã bắt đầu tìm người ta đính hôn, hai người bọn họ là người tương đối được ưa chuộng trong thôn trang của mình, nữ xinh đẹp xinh đẹp còn hiền lành hiếu thuận, nam cường tráng cao ngất là tay cừ khôi của Điền Trung.
Hơn nữa thôn cách rất gần, Trọng Trường Tồn cùng Ngụy Lâm Tĩnh cũng đã gặp qua, có chút ý tứ như vậy, hai nhà tự nhiên mà ngầm thừa nhận việc này, chỉ chờ bọn họ đến tuổi đính hôn qua lễ.
Nhưng ai biết Trọng Mỹ Hân xuống nông thôn làm Tri Thanh không chịu nổi khổ, cho rằng đường về vô vọng, liền tìm người tốt trong thôn, vì thế theo dõi Trọng Trường Tồn.
Nhà họ Trọng nhân khẩu ít không có nhiều việc vặt như vậy, Trọng Trường Tồn kiếm được đầy đủ công việc, còn là học sinh trung học ít có trong thôn, người lớn lên đẹp trai có hình dáng, là ứng cử viên kết hôn nóng bỏng mười dặm tám xã.
Cô ta cũng mặc kệ người có trong lòng hay không, dù sao Trọng Trường Tồn không có đính hôn, cũng không có kết hôn, kết quả là cô ta cầm chỗ tốt cùng người, thừa dịp Trọng Trường Tồn uống rượu say ngủ say, cùng ông ấy ngủ ở trên một cái giường, vả lại làm cho người ta đụng phá.
Khi đó chính là lúc phong trào bắt đầu, một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể hủy hoại một gia đình. Mặc kệ sai ở ai, Trọng Mỹ Hân là phụ nữ, thanh danh bị hủy, Trọng Trường Tồn kia sẽ bị trách cứ.
Rơi vào đường cùng, Trọng Trường Tồn chỉ có thể cưới Trọng Mỹ Hân, phụ Ngụy Lâm Tĩnh.
Mà Ngụy Lâm Tĩnh tâm xám lạnh, cũng nghe theo an bài trong nhà, rất nhanh kết hôn với cha Địch.
Bọn họ đều có nhà của riêng mình, dù là trong lòng còn có đối phương, cũng không có khả năng tiếp tục, chỉ có thể thu hồi an tâm an phận sống qua ngày trước mắt.
Nào có nghĩ đến vận mệnh quanh đi quẩn lại, bọn họ bây giờ gần như không có bao nhiêu gánh nặng đứng đối diện mặt đất.
Ngụy Lâm Tĩnh hạ thấp mí mắt, khóe môi mang theo nụ cười trào phúng: "Không phải anh vì mẹ của Nhạc Nhạc mà trông coi sao?"
Trọng Trường Tồn chần chờ vươn tay vỗ về hai má của bà ấy, quý trọng ma sát, nói: "Từ Hộ thị trở về anh không còn nghĩ tới mẹ của Khang Lạc nữa, thật ra, nói một câu không tốt, khi đó tảng đá trong lòng ta đã hoàn toàn buông xuống.
Cô ấy đối với anh mà nói chỉ là trách nhiệm và mẹ của đứa bé, chưa từng thích.
Người anh muốn bảo vệ vẫn là em, cho dù khi đó cha Lương Tử còn ở đây.
Tuy nhiên, anh không dám xuất hiện ở trước mặt em, sợ người khác truyền chút lời không tốt, chỉ có thể mỗi ngày nghe người khác nói chuyện, ý đồ từ trong đó nghe được một chút xíu tin tức của hai mẹ con các người.
Tĩnh Tĩnh, anh xuống biển là vì em, vì tương lai của chúng ta.
Khi đó anh vừa mới biết cha của Địch Tử không còn, anh sợ mình nhịn không được đi an ủi em, đi...
Cho nên anh xuống biển cố gắng kiếm tiền lo cho tương lai của các người, cũng làm cho mọi người không nghĩ nhiều.
Ba năm, đây là kỳ hạn dài nhất anh dành cho mình, cho dù Khang Lạc không tới tìm anh, qua năm anh cũng không chuẩn bị rời đi."