Nhưng sau nhiều năm như vậy, ánh mắt của Chung Mỹ Hân vẫn không nhịn được dừng lại trên người người đàn ông kia.
Ba người nhà họ Ngụy và hai cha con Trọng Trường Tồn đều ăn mặc rất đàng hoàng, khiến người ta rất khó tin rằng họ đến từ nông thôn.
Chung Mỹ Hân mang theo ghen tị cùng hận ý nhìn về phía Ngụy Lâm Tĩnh, mình sao lại sơ suất như vậy?
Rất nhiều năm không gặp tình địch, như thế nào mà cô ta không nhớ tới chứ? Đúng là không nên để biểu hiện giả dối tuổi trẻ của Ngụy Lâm Tĩnh lừa gạt được!
Thôn Xã Đông tỉnh Sơn, đó là sát vách thôn Tiểu Thị, khó trách khiến cô ta nghe có chút quen tai.
Chỉ tiếc cô ta rất muốn quên chuyện khi còn là thanh niên trí thức, cũng đặc biệt muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân thất bại cùng Trọng Trường Tồn, giả vờ mình vẫn là thiếu nữ trước khi xuống nông thôn, gả cho một người chồng môn đăng hộ đối, ở trong tòa nhà, bưng tư thái của người thành phố.
Trọng Trường Tồn từ lúc vào cửa, ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên người Ngụy Lâm Tĩnh, mặt mày buông lỏng không có một tia nghiêm túc, làm cho người bên ngoài nhìn cũng nhịn không được sinh ao ước.
"Khang Lạc." Bùi Đông Cương đẩy Chung Mỹ Hân một cái, đoàn người bọn họ cười tiến lên vây quanh Trọng Khang Lạc ân cần thăm hỏi, giống như tất cả đứa con được sủng ái trong nhà.
Trọng Khang Lạc nhàn nhạt cười lần lượt hô một lượt, sau đó nhìn Chung Mỹ Hân nói ra: "Mẹ, trong nhà mẹ điều kiện sinh hoạt quá mức nghèo khó, con không muốn làm thứ liên lụy mẹ với chú nữa.
Sau này con sống với cha."
Trọng Trường Tồn cao lớn uy mãnh đi về phía trước một bước liền cho một đám người áp lực khó hiểu.
Ông ấy nhìn bọn họ gật gật đầu, thần sắc lạnh nhạt nói: "Đồng chí Chung Mỹ Hân, mấy năm nay cám ơn cô đã phá lệ chiếu cố con trai của tôi." Hai chữ phá lệ đã được tôi luyện qua, nghe xong bọn họ không nhịn được rùng mình một cái.
"Tôi đã tham khảo ý kiến luật sư, đứa trẻ đã mười ba tuổi, có thể tự quyết định sống với cha mẹ bên nào. Hơn nữa, tôi không nghĩ rằng cả ngày bị nhốt trong phòng làm việc vặt có lợi cho sự phát triển của đứa trẻ."
"Tôi là mẹ Khang Lạc, là tôi liều nửa cái mạng sinh ra nó.
Mặc kệ tôi có nuôi nổi hay không, nó đều phải đi theo tôi!" Chung Mỹ Hân nắm chặt cánh tay Trọng Khang Lạc, tức giận nói.
"Được rồi, hai người lớn tuổi như vậy còn muốn đến với nhau lần thứ hai.
Tôi sợ Khang Lạc bị các người làm hư!"
"A a, đừng nói là người phụ nữ kia không thể sinh, cho nên anh lại đây đòi Khang Lạc với tôi."
Cô ta lạnh mặt nhìn Trọng Khang Lạc nói tiếp: "Khang Lạc, nếu như con còn muốn nhận mẹ, thì không được đi theo tên đàn ông này!
Anh ta là một quái vật tâm lạnh phổi lạnh, tâm tâm niệm niệm chỉ có người phụ nữ kia.
Chính hai người bọn họ đã phá hủy nhà của chúng ta!"
Trọng Trường Tồn sắc mặt âm trầm, nói: "Chung Mỹ Hân, tôi chỉ đang thông báo một tiếng cho cô mà thôi.
Đây là xã hội mới, không có giảng đạo lý, cũng không phải là một câu sinh ân lớn hơn trời là có thể xoay chuyển.
Yên tâm, cô vĩnh viễn là mẹ của Khang Lạc, chờ cô già rồi đi không nổi nữa, nó cũng sẽ thực hiện nghĩa vụ dưỡng lão chăm sóc cô.
Cho đến lúc đó, cô không có lý do gì để cản trở sự phát triển của thằng bé.
Trừ phi các người cho phép nó ăn no mặc ấm đến trường?"
"Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Bùi Đông Cương bị xem nhẹ đến cùng cắn răng hỏi.
"Nếu tai tôi không điếc, hiểu không sai, ông ấy là cha ruột của Trọng Khang Lạc, chồng trước của cô?"
Bà cụ Chung, ông cụ Chung cùng Chung Mỹ Hân nhất thời ngây người, vẻ mặt mang theo kích động.
"Đông Cương, anh nghe em nói..."
Bùi Đông Cương cười lạnh: "Được rồi, một nhà ba người mấy người chỉnh tề, tôi sẽ không quấy rầy."
Nói xong ông ta dắt Bùi Tuyết Dương, ôm Bùi Quảng Xuyên đi ra ngoài.