Chung Mỹ Hân tức giận, nhìn thấy trong góc camera, hai ba bước đi qua, mang theo loại điên cuồng mà nói: "Các bạn khán giả, mọi người nhìn xem sắc mặt đôi cẩu nam nữ này nè!
Ha ha ha, giữa bọn họ là tình yêu đích thực, a phi, còn không phải là người tham sống sợ chết.
Một chút suy sụp liền tách ra, đã lấy chồng rồi, kết quả còn tâm niệm nhớ đối phương!
Điều này đặt tôi và cha của Lương Tử vào vị trí nào?
Ngụy Lâm Tĩnh, cha của Lương Tử là liệt sĩ, mới vừa đi chưa được vài năm, cô đã không chịu nổi tịch mịch?
Da mặt cô thật đúng là..."
Trọng Trường Tồn tức giận gấp vô cùng, căn bản không để ý Ngụy Lâm Tĩnh chặn lại, tiến lên cho Chung Mỹ Hân một cái tát, ném người xuống đất.
Mặt mày ông ấy cực lạnh, nói: "Chung Mỹ Hân, tôi nể tình cô là mẹ ruột của Khang Lạc, cho cô thể diện.
Chuyện năm đó, cô đừng tưởng rằng tôi không biết!
Cô hủy hoại cả đời tôi, còn mình thì vào thành tiếp tục sống tốt, để cho con trai tôi hy sinh vì mỹ danh của cô? Còn liều mạng bôi nhọ thanh danh của đồng chí Ngụy Lâm Tĩnh.
Chuyện gì đã xảy ra với cha Lương Tử? Chúng tôi kính trọng ông ấy, nhưng người sống không còn sống nữa sao?
Điều luật nào của quốc gia yêu cầu người thân liệt sĩ phải thủ tiết đến già?
Tại sao mà chuyện tốt gì đều bị cô chiếm, cái gì lý cũng đều là cô định đoạt?"
"Anh đánh tôi?" Chung Mỹ Hân kinh ngạc nhìn ông ấy.
Bà cụ Chung cùng ông cụ Chung run rẩy ở bên cạnh, căn bản không dám tiến lên.
"Tôi không có thói quen đánh phụ nữ, nhất là loại người âm ngoan ích kỷ ác độc như cô!" Trọng Trường Tồn cười lạnh, nói tiếp: "Hiện tại tội dân lưu vong vẫn rất là nghiêm trọng đấy, không biết đồng chí ở cục cảnh sát có mặc kệ chuyện xưa mười bốn năm trước hay không?
Tôi tin rằng sự thật không bị che giấu qua thời gian đâu."
Chung Mỹ Hân cắn chặt quai hàm, cảm giác được hàm răng đều buông lỏng, nhưng ánh mắt cô ta vẫn mang theo lửa giận cùng không cam lòng.
"Chung Mỹ Hân, việc này dừng ở đây, sau này cô ở Hỗ thị sống những ngày tốt lành của cô, chúng tôi cũng ở nhà sống những ngày của mình, không liên quan đến nhau.
Nếu cô làm điều xấu một lần nữa, hãy chuẩn bị để bị trừng phạt nghiêm khắc.
Lúc này đây, tôi tuyệt đối đem cô giao cho cảnh sát!"
Nói xong ông ấy tiến lên một bước ngồi xổm xuống, vỗ vỗ bả vai Chung Mỹ Hân, ở bên tai cô ta lành lạnh thấp giọng nói: "Người nhà của cô giống như cô rất sĩ diện, nếu như sự việc nháo lớn, nhà các cô mất mặt, cô nói xem cô có thể bị đuổi ra khỏi cửa hay không?
Hình như cô cũng rất quan tâm đến người chồng hiện tại của mình?
Vậy, tôi có nên đem chuyện năm đó cô mua thuốc ngủ, với việc cô kêu người khác hạ dược lên người tôi, sau đó ăn cắp tinh trùng của tôi mang thai cho ông ta biết từ đầu hay không?"
"Anh, anh đều biết?"
"Đúng." Trọng Trường Tồn cười lạnh: "Tôi đi thăm rất nhiều người, rốt cục tìm được chân tướng năm đó. Chưa từng có say rượu loạn tính nói!
A a, cô thật đúng làm cho tôi mở rộng tầm mắt, kiến thức đến trình độ không biết xấu hổ."
"Thế nhân đều nói đồng tình kẻ yếu, không phải anh nói cái gì thì là cái đó." Chung Mỹ Hân tiếp tục giãy giụa nói: "Anh muốn cùng Ngụy Lâm Tĩnh song túc song phi, còn muốn mang Khang Lạc đi?"
"Được, tuy nhiên phải đem tất cả phần thưởng của Khang Lạc cùng Địch Quốc Lương cho tôi, coi như là tiền bồi thường, lại thêm hai ngàn đồng."
"Tôi hứa sẽ không quấy rầy các người nữa."
"Xem ra cô chưa thấy quan tài không rơi lệ mà," Trọng Trường Tồn không có một chút hứng thú tiếp tục nói nào, "Vậy chúng ta gặp nhau trên tòa!"
Nói rồi ông ấy đứng dậy.
Rốt cuộc sống nhiều năm như vậy, Chung Mỹ Hân đã chứng kiến người đàn ông này rốt cuộc có bao nhiêu cương quyết.
Cô ta không dám cầm cuộc sống hiện tại của mình ra đánh bạc, chỉ có thể cắn răng chán nản nói: "Được, anh mang Khang Lạc đi, về sau chúng ta không quấy rầy lẫn nhau!"