Địch Quốc Lương có chút khó hiểu nói: "Chứ sao nữa? Trước đó chúng ta không phải đã thỏa thuận xong rồi sao? Hay là tôi tính toán sai, tính thiếu cho cậu à?"
Cậu ta cúi đầu tiếp tục ôm hai trăm tám mươi lăm đồng, đau lòng hỏi: "Còn thiếu bao nhiêu?"
Tào Ngọc Đạt cười khẽ một tiếng: "Đúng vậy, cậu tính sai rồi, đưa thừa cho tôi một trăm đồng."
Vừa nói, cậu vừa đếm ra một trăm đồng, nhét lại vào trong ngực Địch Quốc Lương.
"Đi thôi, tôi mời cậu đến tiệm cơm quốc doanh dùng bữa tối để ăn mừng thành tích của cậu lọt vào top 100. Giờ tôi có tiền nên cậu muốn ăn bao nhiêu cũng được!"
Địch Quốc Lương cười lớn rồi đi theo sát cậu.
Đây là lần đầu tiên cậu ta ăn uống no đủ kể từ khi rời khỏi nhà, cảm giác thật là quá thoải mái, Địch Quốc Lương híp mắt, cười càng ngốc nghếch hơn: "Bạn học Tào, cậu thật tốt bụng."
"Đồ ngốc, thế này thôi mà kêu là tốt bụng sao?" Tào Ngọc Đạt dở khóc dở cười nói.
Khi về đến nhà, Địch Quốc Lương nhìn thấy Bùi Đông Cương và Trọng Mỹ Hân đang ngồi trên ghế sofa đợi cậu ta.
Trên bàn hiếm thấy bày được một bữa ăn thịnh soạn.
"Cha mẹ, chẳng phải con đã để lại tờ giấy nói rằng con ăn cơm xong mới quay trở lại mà?"
"Ăn no chưa? Nếu không thì ăn thêm chút nữa? Mẹ cố ý đến trạm lương thực mua thịt đầu heo, cơm cuộn còn có gà quay đấy." Trọng Mỹ Hân mỉm cười từ trong phòng bếp bưng súp lên: "Đây là súp xương. Mẹ đã hầm trong hai giờ, mùi vị cũng khá ngon."
Địch Quốc Lương xoa xoa bụng lắc đầu một cái: "Con không ăn được nữa đâu."
Bùi Đông Cương và Trọng Mỹ Hân nhìn nhau, quả nhiên, Địch Quốc Lương có hơn một nghìn đồng đầu tiên đã lấp đầy bụng trước rồi?
Trọng Mỹ Hân nhẹ nhàng thở dài: "Gần đây mẹ thường xuyên đến thăm bà ngoại con, nên hơi phớt lờ con một chút.
Người già chính là như vậy, thời tiết chuyển lạnh một cái, xương cốt trong cơ thể cũng yếu hẳn đi.
Đáng tiếc mẹ là phận con gái, không có bản lĩnh gì, chỉ có thể phụ bưng canh, rót nước."
Địch Quốc Lương nói ồ, lấy sách ra, ngồi sang một bên bắt đầu đọc.
"Đang nghỉ ngơi sao còn phải học bài? Con phải cân bằng giữa việc học và nghỉ ngơi." Bùi Đông Cương ho nhẹ một tiếng rồi nói.
"Nền tảng của con quá kém, lần này kết quả thi lọt vào top 100, phần lớn là nhờ may mắn.
Con phải tận dụng kỳ nghỉ để học thêm một chút, cố gắng không bị tụt lại trong kỳ thi cuối tựu trường." Địch Quốc Lương cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời, tiếp tục đọc sách.
Bùi Đông Cương và Trọng Mỹ Hân nhìn nhau, liếc nhìn camera, trong lòng tràn đầy bực bội cũng không biết phải làm sao.
Trong nhà có camera khắp nơi nên bọn họ không cách nào tra hỏi Địch Quốc Lương nhận tiền ở đâu. Còn bên ngoài, Địch Quốc Lương ở đâu cũng có camera.
Bọn họ căn bản không có cách nào để có thể dồn Địch Quốc Lương rồi xin tiền trước mặt khán giả cả nước.
Trong lòng Trọng Mỹ Hân nẫu ruột vô cùng.
Dù sao thì Trọng Khang Lạc cũng thông minh hơn Địch Quốc Lương phải không?
Nếu ban đầu bà ta ôm một chút hy vọng đối với Trọng Khang Lạc, chẳng phải bà đã nhận được hơn một nghìn đồng từ lâu rồi sao? Khi đó sao lại để Trọng Khang Lạc nghỉ học và kiếm tiền ở nhà?
Nếu không, bà ta và Bùi Đông Cương lại hai mắt nhìn nhau một cái.
Nếu không, bọn họ sẽ ở bên ngoài, tìm cơ hội dụ người quay phim đi khỏi, sau đó lấy máy quay ra khỏi người Địch Quốc Lượng để khán giả cả nước không theo dõi được.
Mọi thứ đều dễ dàng xử lý!
"Quốc Lương, trước đây con học tập rất căng thẳng, cuối tuần càng không có thời gian rảnh rỗi.
Ông bà đã hỏi đến con rất nhiều lần, con xem khi nào rảnh rỗi, chúng ta có thể mua chút đồ qua đó dùng bữa được không?" Trọng Mỹ Hân rũ thấp mi mắt, khẽ cười thảo luận.
Địch Quốc Lương nghe xong, khóe môi hơi mím xuống, hừ một tiếng: "Mẹ chọn trước một ngày, con tới thảo luận với bạn học Tào. Nhưng thời gian không thể quá lâu, nếu không bạn học Tào sẽ tức giận."
"Được rồi, vậy ngày mai con đi gặp bạn học Tào, hỏi xem ngày kia đi được không?" Trọng Mỹ Hân sốt ruột nói.
Địch Quốc Lương lên tiếng đáp lại rồi tiếp tục vùi đầu vào học thuộc lòng.