Sáng hôm sau, Trọng Mỹ Hân dặn dò Địch Quốc Lương thêm vài câu rồi mới cùng Bùi Đông Cương ra ngoài, trên đường đi, hai người đã vạch ra một kế hoạch trước khi tách riêng.
Tận dụng thời gian rảnh vào buổi trưa, Trọng Mỹ Hân trở về nhà bố mẹ mình và nói với họ về việc ngày mai mình sẽ đưa Địch Quốc Lương về đây.
Nhà họ Trọng trên dưới đều trở nên bận rộn, thực ra họ đã chuẩn bị từ lâu, lau sàn nhà cho đến khi sáng bóng, mua một ít trái cây, thịt và rau tươi, mặc quần áo đẹp nhất chuẩn bị sẵn sàng đón chào cậu.
Khoảng cách từ nhà họ Bùi đến nhà họ Trọng không xa, chỉ mất 20 phút đi bộ, đi ngang qua hợp tác xã cung ứng tiếp thị.
Khi Địch Quốc Lương chuẩn bị ra ngoài, cậu ta mỉm cười nói với Bùi Đông Cương: "Cha, không phải cha nói muốn mua cho con một chiếc xe đạp sao?
Vừa hay hôm nay cha cũng mang tiền và phiếu theo, con không cần phải tìm thời gian cùng cha đi dạo phố nữa."
Bùi Đông Cương và Trọng Mỹ Hân dường như có tâm sự gì đó, lần này không từ chối. Bùi Đông Cương gật đầu cười nói: "Được rồi, hôm nay tiện đường cha sẽ mua cho con xe đạp. Coi như là phần thưởng cho con." Địch Quốc Lương nghe vậy vô cùng phấn khích.
"Không ngờ có ngày con có thể mua xe đạp bằng chính năng lực của mình, cảm ơn cha."
Trong hợp tác xã cung ứng tiếp thị không có nhiều nhãn hiệu và kiểu dáng xe đạp cho lắm, Địch Quốc Lương xem xét một hồi, quyết định lấy chiếc đắt nhất trong số đó, còn liệt kê một số kiểu xe hợp với mình.
Bùi Đông Cương gượng cười, nghiến răng nghiến lợi bỏ tiền phiếu ra mua.
Dù sao bọn họ cũng dự định cướp hết tài sản của Địch Quốc Lượng nên không tính toán chút tiền này nữa.
Mặc dù Địch Quốc Lương chưa bao giờ sở hữu xe riêng nhưng gia đình trưởng thôn có một chiếc xe đạp, cháu trai của trưởng thôn lại là em trai cậu ta. Vì vậy trừ con cháu của trưởng thôn ra, cậu ta là người được chạm vào xe đạp nhiều nhất.
Địch Quốc Lương đạp xe vô cùng vui sướng, phóng ra rồi lại chạy vào trong ngõ, thỉnh thoảng rung chuông, âm thanh phát ra giòn tan, cậu ta vừa đạp vừa cười ngây ngô.
Tuy nhiên, cậu ta cũng đã lên kế hoạch khi lên được Thượng Hải, cậu ta sẽ lật tẩy nhà họ Khương và nhà họ Trọng, xé nát bộ mặt đạo đức giả của hai vợ chồng họ.
Ít nhất phải để họ cho cậu ta đi học và chiếc xe đạp hoàn toàn thuộc về cậu ta!
Địch Quốc Lượng nhân lúc hai vợ chồng không để ý, đạp xe vòng tới chỗ người quay phim, nhỏ giọng nói: "Chú ơi, cháu cảm thấy bỗng dưng cha cháu đồng ý mua cho cháu một chiếc xe, vô cùng hào sảng. Điều này không giống bọn họ chút nào."
"Bạn học Tào Ngọc Đạt của cháu đã nói rằng nếu bỗng dưng có người đối xử tốt với mình không vì cái gì thì nhất định có mưu tính!"
"Chắc chắn họ đang ấp ủ âm mưu gì đó. Chú, chú phải cẩn thận chú ý một chút. Nhân tiện, chú còn chiếc máy quay nào không? Đưa cháu, cho cháu mượn một chiếc dự phòng."
Người quay phim và trợ lý nghe lời cậu ta nói cũng trở nên căng thẳng.
"Có." Người trợ lý lấy từ trong túi ra một chiếc máy ảnh nhỏ, "Lương Tử, cháu biết sử dụng nó không, có cần chúng tôi dạy cháu không? Dùng cẩn thận nhé, máy này đắt tiền mà lại dễ vỡ lắm."
Địch Quốc Lượng gật đầu liên tục, cất máy ảnh, tiếp tục đạp xe đi.
Bà Trọng và ông Trọng làm việc mấy chục năm mới kiếm được một căn hộ nhỏ ba phòng ngủ, sau đó nghỉ hưu và nhường công việc cho hai đứa con trai.
Bác cả nhà họ Trọng và chú hai nhà họ Trọng đã đi làm được bảy, tám năm, nhưng phúc lợi nhà ở nơi làm vô cùng cạnh tranh, nhiều người vẫn đang phải chờ đợi, chưa đến lượt bọn họ, nên cả nhà họ Trọng vẫn sống chen chúc nhau trong căn nhà chật hẹp này.
Dù vậy, nhà họ Trọng vẫn được trang trí đẹp mắt, với đồ nội thất cùng một màu, gạch men màu be và nhiều đồ trang trí bằng vải theo phong cách hoa và ren, đây là một ngôi nhà điển hình của tầng lớp tiểu tư sản ở thành thị những năm 1980.