Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 1105

Chương 1105 - Chương 1105 -

Địch Quốc Lương vừa vào cửa đã bị bác cả nhà họ Trọng gọi lại: "Địch Quốc Lương đúng không? Thay giày rồi hãy vào, đôi bác để ngoài cửa cho cháu rồi đấy."

Địch Quốc Lương "dạ" một tiếng, nhún vai.

Đây cũng không phải ngày đầu tiên cậu ta đến thành phố, có lần nào vào nhà mà không đổi dép chứ? Có cần thiết phải nhắc nhở ngay khi cậu ta vừa bước vào không?

Khán giả không nhịn được bĩu môi, có chút không thích sự giả tạo của bác cả nhà họ Trọng.

Bùi Quảng Xuyên và Bùi Tuyết Dương nhìn thấy cha mẹ mình đến, cả hai vui vẻ chạy ra khỏi phòng, mỉm cười lao vào họ, sau đó quay đầu lại nhìn thấy Địch Quốc Lương, bĩu môi nói: "Cha, mẹ, sao thùng cơm này lại đến đây?"

Mọi người đều im lặng, Trọng Mỹ Hân là người phản ứng lại đầu tiên, mỉm cười, gõ nhẹ vào mũi con gái mình, "Cái con bé nghịch ngợm này, sao con lại nói chuyện với anh trai mình như vậy? Con phải gọi là anh trai! Anh trai của con rất giỏi, anh ấy đã thi lọt vào top 100 của khóa, cha mẹ rất tự hào về anh trai con, sau này con nhất định phải học theo anh trai có biết chưa."

Tiếp theo bà ta cười nghiêng đầu nói với Địch Quốc Lương: "Em trai em gái con tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện..."

Địch Quốc Lương gật đầu, "Con cũng không trách hai đứa nó, hai đứa còn nhỏ, còn chưa hiểu thùng cơm nghĩa là gì, chắc chắn đã học hư từ đâu rồi."

Mọi người cười ngượng ngùng, bầu không khí trở nên gượng gạo.

Chú hai nhà họ Trọng cười cười bảo mọi người ngồi xuống, đem cho mọi người mỗi người một chén trứng gà đường nâu, "Mọi người có lộc ăn lắm nhé, hôm nay may mắn chúng ta đi chợ mua được tôm tươi, cá đù vàng và cá đuôi gai, lát nữa sẽ chiên lên cho mọi người cùng ăn."

Trọng Mỹ Hân cười nói: "Đúng đó, Quốc Lương, hải sản ở Thượng Hải tuy rất nhiều, nhưng mùa đông muốn có đồ tươi để ăn thì không dễ chút nào. Phải đến ngày người ta tổ chức phá băng đánh bắt thì mới có. Nhưng tôm, cá vào mùa này ăn tươi đặc biệt ngon, đặc biệt thơm, nhất là khi chiên giòn, ăn càng ngon hơn."

Ông lão nhà họ Trọng ho khan một tiếng.

Lúc này Trọng Mỹ Hân lập tức kéo Địch Quốc Lương tới trước họ cười nói: "Đây là ông bà ngoại của con."

Địch Quốc Lương cười cười ngay lập tức cúi đầu và hô to: "Con chào ông ngoại, con chào bà ngoại!"

"Ừm, chào con." Hai ông bà nhẹ nhàng nói, mỉm cười gật đầu.

"Về nhà mình rồi không cần quá khách khí, gia đình chúng ta cũng không có nhiều lễ nghi thế, cứ tự nhiên đi." Bà Trọng cầm chén trà nói.

Bà ấy đang mặc một chiếc váy nhung liền màu vàng, có cổ bằng ren màu trắng đính một vài viên ngọc trai bên trên. Cách đây vài hôm bà ấy mới đến tiệm cắt tóc, nhuộm đen giờ buộc gọn sau đầu.

Tuy đã hơn năm mươi tuổi nhưng trên mặt bà ấy không có quá nhiều nếp nhăn, lại ăn mặc như thế này trông trẻ ra chục tuổi.

Ông Trọng đang ngồi trên ghế sô pha cũng ho khan, đặt tờ báo xuống, hơi cúi đầu quan sát Địch Quốc Lương qua cặp kính đọc sách của mình.

Đây là tư thế ông ấy học được khi xem TV, khiến ông ấy trông đặc biệt có văn hóa và lịch sự.

Ông ấy gọi Địch Quốc Lượng lại, nghiêm mặt nói: "Ông nghe mẹ cháu nói lần này cháu đứng trong top 100 của khối, tiến bộ mấy trăm bậc? Sau này cháu vẫn phải tiếp tục chăm chỉ học tập đấy, đừng quá tự mãn về số điểm của mình."

"Con của chú hai kém cháu vài tuổi, tuy chưa vào cấp hai nhưng cũng được xếp hạng cao trong lớp. Đừng để những đứa em vượt mặt cháu."

Mấy đứa nhỏ nhận được ánh mắt của người lớn, đều mỉm cười rất ngọt ngào. Tiến lên gọi anh trai rất thuận miệng lại giới thiệu một lượt về bản thân.

Tất nhiên, cha mẹ chúng cũng giả vờ giới thiệu mình với Địch Quốc Lương, nhưng thực chất là họ nhân cơ hội giới thiệu mình với Địch Quốc Lương mà lộ mặt trước khán giả, có lẽ họ đã phải chuẩn bị sẵn kịch bản, học thuộc kĩ càng, lại còn bịa ra nhiều thành tích cho là vẻ vang, giả tạo đến nỗi khán giả nổi da gà khắp người.

Địch Quốc Lương chỉ nghe hai người họ luyên thuyên vài câu lập tức ngắt lời, cười nói: "Những chuyện này cháu đều biết, mẹ đã nói cho cháu hết rồi, đây là chú hai và mợ hai đúng không?"

Bình Luận (0)
Comment