Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 1106

Chương 1106 - Chương 1106 -

Mợ cả Trọng bị cắt ngang lời vẻ mặt mất hứng, nói: "Quốc Lương, cha mẹ cháu chẳng lẽ không dạy cho lễ phép là gì sao? Người lớn đang nói chuyện trẻ con không được chen lời vào!"

Địch Quốc Lương nghi hoặc nói: "Mợ cả, chẳng lẽ mợ còn chưa nói xong sao?

Cháu thấy mợ uống nước nên nghĩ mợ nói xong rồi."

Mợ cả Trọng bị nghẹn lời, "Nhưng tôi còn chưa nói xong, vừa mới nói đến khi tôi học trung học đã luôn đứng đầu khối, nhưng vì hoàn cảnh gia đình khó khăn, tôi phải gánh vác nhiều việc trong nhà. Mỗi ngày đi học về là phải nấu cơm, giặt quần áo, trông em. Nào được như mấy đứa bây giờ, có nhiều thời gian học tập như vậy..."

Hiệu trưởng các trường trung học đều muốn mời tôi sang trường của họ, nhưng mà điều kiện trong nhà không cho phép, bằng không giờ tôi chắc đang là sinh viên nghiên cứu sinh ở đại học kinh đô rồi kia!"

Địch Quốc Lương đen mặt, "Mợ cả, thật sự ngày trước mợ thi luôn đứng đầu khối sao?

"Mợ ngày đó cũng không cần thi cử, được tiến cử trực tiếp đến trường trung học trọng điểm của thành phố đó."

"Haiz, nhưng bởi vì sức khỏe của mẹ tôi không tốt, luôn phải nằm viện, trong nhà không có nổi năm đồng tiền để cho tôi đi học."

"Tuy rằng hiệu trưởng nhiều lần cam đoan với tôi rằng sẽ miễn học phí, nhưng ở bệnh viện cũng không thể thiếu người chăm sóc mẹ, cứ như thế mầm non học tập tốt như tôi đành phải trì hoãn."

"Mỗi khi nghĩ về điều này tôi lại thấy đúng là tổn thất lớn cho đất nước mà."

Người nhà họ Trọng cũng đều gật gật đầu tiếc hận thở dài theo.

"Nhưng mà, lúc mợ đi học, mới học đến năm hai trung học cơ sở mà." Địch Quốc Lương rất không khách khí nói: "Chuyện vinh quang như vậy, mợ không thể nhớ lầm chứ?"

Bà ta chỉ kém chút nữa là bốc phét lên tận trời.

Người nhà họ Trọng đều sửng sốt, dùng đầu óc suy nghĩ một chút, hình như từ năm 1978. trung học cơ sở và trung học phổ thông đã đổi thành chế độ ba năm.

Mợ cả Trọng đỏ mặt, lập tức nghiêm trang gật đầu: "Ôi cái trí nhớ này của tôi, quả nhiên sau khi sinh con trí nhớ đã giảm đi rất nhiều, quên mất khi ấy bọn tôi học cấp hai hai năm rồi."

Địch Quốc Lương cũng không nhịn được trợn trắng mắt, nhân dịp này vội vàng nói: "Con đến phòng em trai em gái chơi đây."

Lúc này không tránh đi còn đợi đến khi nào?

Bà cụ nhà Trọng cười phất phất tay, "Đi đi, bác cả con vừa mua cho Trình Trình một khối rubik, con thử xem có chơi được không."

Địch Quốc Lương gật đầu, đi theo một đám học sinh tiểu học vào phòng nhỏ.

Nhà học Trọng có bốn đứa cháu, nhà bác cả Trọng có ba đứa, ngoại trừ hai đứa còn nhỏ, còn lại đều đi học. Thằng bé tên Trình Trình lấy khối rubik từ trên bàn ra, cười lắc lắc: "Anh, anh biết chơi không?"

Đang nói, thằng bé vô cùng nghiêm túc cúi đầu xoay khối rubik, đủ loại màu sắc đang hỗn loạn được quay về chỉnh tề, thằng bé tràn đầy kiêu ngạo mà hất cằm: "Đây, anh giúp em đảo loạn lên đi."

Địch Quốc Lương nhìn thằng bé một cái, cầm lấy đưa khối rubik cho cô em gái đang nhìn.

Cô bé rụt rè nhận lấy, trong mắt mang theo sự vui sướng vừa xoay một chút, đã bị anh trai bé đoạt lấy.

"Đây là đồ chơi của con trai, em không biết chơi, đừng có nghịch hỏng của anh." Thằng bé Trình Trình hừ một tiếng, "Anh, anh không biết chơi thì đừng chơi, sao lại đưa đồ chơi của em cho người khác chứ?"

"Thật là không biết lịch sự, đúng là từ quê mới lên."

Địch Quốc Lương cười nhạo, "Từ quê lên thì làm sao chứ?"

"Chậc chậc, anh thấy mấy người toàn tự nhận mình là người thành phố, nhưng còn trọng nam khinh nữ hơn cả nông thôn tụi anh đây, đây cũng là em gái em mà?"

"Anh nói bậy, nhà chúng ta đâu trọng nam khinh nữ đâu?" Thằng nhóc Trình Trình ưỡn ngực, hơi đệm gót chân thở phì phò cãi lại.

Bình Luận (0)
Comment