"Mắt anh nhìn thấy đây." Địch Quốc Lương nhún nhún vai, chỉ chỉ quần áo của bé gái: "Quần áo của con trai mấy đứa đều là mới, nhưng mà của cô bé này là tự may, quần áo rộng thùng thình, hơn nữa bên trong còn giấu vải thừa."
"Chắc là muốn đón tiếp anh xong, lại cởi quần áo ra tiếp tục mặc đi?"
Mấy đứa nhỏ bị lời nói của cậu ta làm cho sợ ngây người.
"Sao anh biết?" Thằng bé Trình Trình trừng to mắt, không chú ý lời nói đã tự tiết lộ sự thật.
Nó nhanh chóng che miệng lại, tức giận trừng mắt nhìn Địch Quốc Lương.
"Bởi vì anh gặp quá nhiều kiểu như này rồi, mấy người hay sĩ diện ở chỗ anh cũng đều làm như vậy, cho nên khi lên đây, không ngờ mấy người ở thành phố cũng sĩ diện như thế đâu." Địch Quốc Lương lắc đầu tràn đầy hoang mang nói.
"Hiện tại tổ chức cũng nói phụ nữ gánh vác nửa bầu trời, sao nhà mấy người vẫn còn tư tưởng lạc hậu phong kiến đó chứ?
Đều là con cháu nhà mình, còn phân biệt cao thấp tốt xấu, thật sự là truyền thống nhà họ Trọng mấy người à?"
"Anh là đồ xấu!" Một đứa bé khác tức giận nhỏ giọng hét lên: "Nếu cha mẹ em biết chuyện này, nhất định sẽ đánh mông anh."
Có mấy đứa nhỏ hơn vừa nghe thấy, run rẩy, bĩu môi đỏ mắt, đồng loạt nhìn về phía Địch Quốc Lương.
"Được được được, là anh sai rồi, được chưa." Địch Quốc Lương vội vàng giơ tay lên nói."Anh sẽ làm bộ như không biết gì cả, được không?"
Thằng nhóc Trình Trình lại loay hoay với khối rubik.
Nó còn nhớ rõ ông bà nội cùng cha mẹ dặn dò, phải chơi nhiều lần trước mặt Địch Quốc Lương.
"Em xoay chậm quá." Địch Quốc Lương thấy đứa nhỏ này chơi đến mức muốn ngất xỉu rồi, cười cười lắc đầu cầm lấy, chỉ dùng một tay, mấy đứa nhỏ cũng không thấy rõ cậu ta làm như thế nào, chỉ thấy khối Rubik kia giống như quả cầu, ở trong bàn tay thon dài của cậu đảo loạn.
Không bao lâu sau, khối Rubik màu sắc đang hỗn loạn lại được chỉnh tề như cũ!
Đừng nói bọn nhỏ kinh ngạc tại chỗ, ngay cả khán giả trước TV cũng không nhịn được sùng bái cậu ta.
Trong bảy tám năm nay, thứ này đã lan rộng khắp thế giới, làn sóng đó truyền rất nhanh, những đứa trẻ sở hữu một khối rubik riêng sẽ trở thành đầu đàn của những đứa trẻ khác.
Người lớn nhìn thấy cũng không nhịn được xoay xoay vài cái, cho nên mọi người đều biết thứ đồ chơi này khó chơi như thế nào, có thể quay về như cũ đã là rất có bản lĩnh, huống chi toàn bộ quá trình Địch Quốc Lương đều không thèm nhìn một cái, nhắm mắt hoàn toàn mà chơi.
Bọn họ có chút hoài nghi đây là tổ tiết mục cho hậu kỳ cắt nối biên tập rồi phát sóng, nếu không giải thích chuyện này như thế nào, hoàn toàn không khoa học được không!
"Anh." Trọng Gia Trình nhịn không được nuốt nước miếng, "Anh, sao anh làm được vậy?"
Địch Quốc Lương ném khối rubik trở về cho nó, "Trong vòng một tháng, ngày nào em cũng chơi, cũng có thể làm được như vậy. Bạn học Tào của anh còn lợi hại hơn anh, cậu ấy dùng các phương hướng khác nhau vẫn có thể chỉnh về như cũ, thời gian còn ít hơn anh, chỉ tốn một nửa thời gian."
Khán giả đầu đầy dấu chấm hỏi, cái gì mà một tháng ngày nào cũng chơi, chẳng lẽ bọn họ đã bỏ lỡ cái gì sao?
"Em trai, tiếp tục cố gắng nhé, anh thấy em rất có tiềm năng đấy." Trêu mấy đứa nhóc còn là học sinh tiểu học xong, Địch Quốc Lương cười đi ra.
Trong nhiệm vụ bạn học Tào giao cho cậu ta, trong đó bao gồm nhắm mắt chơi rubik, điều này có lợi cho rèn luyện trí nhớ cùng các loại năng lực tính toán, bởi vì ban ngày đọc sách Địch Quốc Lương đều đọc sách, buổi tối mới loay hoay vừa học xoay rubik vừa học thuộc lòng nội dung đã học ngày hôm nay, do đó khán giả cũng bỏ lỡ thành tựu này của cậu ta.
Cũng bởi đó, nhờ có một tháng chơi rubik này giúp rèn luyện trí nhớ, trí nhớ của Địch Quốc Lương cũng trở nên nhanh mà thông thuận, bất tri bất giác có cách ghi nhớ của riêng mình, càng ngày càng không cần Tào Ngọc Đạt cố ý viết ra mọi thứ để ghi nhớ theo kỹ xảo nữa.