Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 1108

Chương 1108 - Chương 1108 -

Người lớn trong phòng nói chuyện rất nhỏ, thấy Địch Quốc Lương đi ra, đều theo tự động tách ra.

Trọng Mỹ Hân cười cười từ trong túi móc ra hai đồng, "Quốc Lương, trong nhà không có gừng, con đạp xe đi nhanh, giúp mẹ đi chợ mua ít gừng, mua thêm một túi muối nữa nhé."

"Ra khỏi cửa chính, quẹo phải đi đến cuối có một ngõ nhỏ, quẹo trái một lần là tới chợ rồi."

"Nếu còn dư tiền thì cứ mua chút trái cây mà con thích."

Địch Quốc Lương vâng một tiếng, cười nhận tiền, ra cửa đạp xe chạy đến chỗ Trọng Mỹ Hân nói.

Bởi vì cậu không quen đường, lại sợ đông người không may đụng vào ai, cho nên xe chạy cũng không nhanh.

Vừa tới ngõ nhỏ hẹp kia, liền có một thanh niên cúi đầu đi tới.

Địch Quốc Lương vội vàng phanh xe nhường đường sang bên cạnh, nhưng người nọ đi tới chỗ cậu, chân liền mềm nhũn, ngã ra, tay hướng về phía camera lộ ra trong túi xách của cậu mà cướp.

Người nọ trước tiên ngăn chặn camera, rồi gồng sức cao giọng hét: "Các anh em ở đây có con dê béo!"

Một đám người mang theo gậy gộc, mang theo khăn quàng cổ, trước sau vây quanh Địch Quốc Lương.

Khán giả nhìn màn hình đều khẩn trương không thôi, có vài người thậm chí chuẩn bị gọi điện thoại đến cục cảnh sát. Nhưng bọn họ đều không nghe thấy tiếng của Địch Quốc Lương, khán giả căng thẳng theo dõi tình hình, chậm chạp không cầm điện thoại lên.

Địch Quốc Lương lạnh mặt thản nhiên đứng tại chỗ.

"Ha, thằng nhóc này vậy mà không sợ hãi?" Một người trong đó ngửa cổ, thanh âm cố ý khàn khàn nói: "Cây này là tao mở, đường này là tao trồng, nếu muốn đi qua chỗ này, để lại tiền mua đường!"

Địch Quốc Lương phì cười ra tiếng: "Chú à, hiện tại các ngành các nghề đều phải nâng cao trình độ văn hóa, chú xem chú nói hai câu này vừa phải đảo ngược lại, lại không có tính uy hiếp nào, đã sớm lỗi thời rồi."

"Chú phải học tôi này: Chim đi qua thì phải nhổ lông, thú chạy qua thì phải lột da, đây là quy định của tao, nghe hay hơn đúng không?"

Vẻ mặt Địch Quốc Lương lạnh lùng, một tay chống xe đạp, một tay đút ở trong túi, nửa dựa vào tường, cả người tràn đầy khí thế, thật sự hù dọa được một đám người.

"Cũng chỉ là thằng nhóc mười mấy tuổi lông còn chưa mọc hết, ra oai cái gì chứ? Các anh em, cướp lấy hết của nó, lấy cái xe đạp là nhiều tiền nhất!"

"Cướp nó!"

"Xông lên đi..."

Địch Quốc Lương nghiêng cổ vài cái.

Thằng nhóc ở một bên run lẩy bẩy còn đang lấy tay chặn ống kính, rõ ràng nghe được tiếng xương khớp răng rắc, yên lặng ở trong lòng vì đồng bọn cầu phúc.

"Giúp tôi đỡ cái xe xuống." Địch Quốc Lương vỗ vỗ bả vai thằng nhóc đó, bước nhanh lên nghênh chiến!

Động tác của cậu dứt khoát, mỗi lần đều đánh thẳng vào điểm yếu, lực đạo lại lớn, hai ba chiêu đã đem đám người đánh úp sấp trên mặt đất ai u không dậy nổi.

Cũng chỉ tốn hai phút, Địch Quốc Lương đem tất cả quần áo bọn chúng xoắn thành một hàng, giống như là thịt xiên, không thể động đậy.

Cậu phủi phủi tay, nghiêng đầu nhìn về phía người vừa rồi.

"Tôi, tôi chỉ là đi ngang qua." Người nọ ngượng ngùng buông tay ra.

Khán giả lại thấy ánh sáng, vừa vặn nhìn thấy đám thịt xiên dán trên tường, nhất thời ý thức được Địch Quốc Lương căn bản không hề vô hại như cậu vẫn biểu hiện.

Cha cậu là dựa vào chiến công mà thăng lên doanh trưởng, điều này đối với người xuất thân từ nông dân mà nói, mồ hôi nước mắt biết bao gian khổ không ai hiểu hết.

Hổ phụ không sinh khuyển tử, cho dù cha Địch một năm về nhà không tới một tháng, nhưng cũng đủ bồi dưỡng một người nối nghiệp đạt tiêu chuẩn.

[虎父无犬子] : hổ phụ không sinh khuyển tử : cha tài giỏi thì cũng sẽ không sinh ra con yếu kém.

Mọi người trước kia chỉ nhìn thấy Địch Quốc Lương cao lớn khỏe mạnh, lại không nghĩ sâu xa, nếu không có rèn luyện suốt ngày đêm, làm sao có thể nuôi thành một thân đầy cơ bắp chắc nịch như vậy?

Cộng thêm bàn tay thon dài xoay rubik đỉnh cao kia, khán giả mặt đầy tràn thích thú, quả nhiên trẻ con nhà bình thường không tham gia được tiết mục này.

Bình Luận (0)
Comment