Không có gì đặc biệt, làm sao trở thành tiêu điểm của mọi người đây?
"Được rồi, đừng giả bộ nữa, anh thừa nhận đi, nắm đấm của tôi còn có thể vòng quanh cậu một lần đấy," Địch Quốc Lương tiến lên ngăn trở đường đi của anh ta, cười nói.
"Tôi, tôi là bất đắc dĩ mới phải làm vậy mà, tôi trên có mẹ già tám mươi tuổi nằm liệt giường không bò dậy được, dưới có con nhỏ gào khóc thèm sữa, thật sự là không có cách nào khác..."
"Toàn lấy mấy cái cớ cũ rích này, một chút sức thuyết phục cũng không có." Địch Quốc Lương lắc đầu nói: "Cùng tôi ầm ĩ lâu như vậy, đừng nói trong hẻm nhỏ, kể cả đầu hẻm cũng không có người đi qua."
"Điều này nói rõ con đường này rất ít người đi, mà mấy người lại ở đây chặn người? Mấy người lại còn biết tôi có camera ở trong túi, chặn camera lại trước, sau đó mới gây án. Lại còn biết rõ tôi là trẻ vị thành niên?"
Thành thật khai báo, rốt cuộc là ai kêu mấy người tới ức hiệp một trẻ vị thành niên như tôi đây?"
Tên này cắn chặt răng không nói lời nào, một người trong đó hừ quay đầu: "Bang phái Thiết Kỵ tụi tao rất có nguyên tắc, sẽ không khai ra chủ thuê của mình!"
Địch Quốc Lương vui vẻ, "Ha, thật ra mấy người không nói tôi cũng có thể đoán được, ngoại trừ Trọng Mỹ Hân và Bùi Đông Cương còn ai được nữa chứ. Một người bảo tôi ra ngoài mua đồ đi con đường này, một người vừa mua xe đạp cho tôi dù trong lòng vô cùng bất bình."
"Tao không biết!" Tên thủ lĩnh quay mặt cắn răng giữ đạo đức nghề nghiệp.
Địch Quốc Lương nắm cằm hắn hỏi: "Hay là để tôi cởi quần áo mấy người ra, kéo đến đường lớn, để mọi người nhận ra hết mấy người, đề phòng về sau bị mấy người chú ý tới."
"Hay là bịt miệng mấy người lại để ở đây? Tôi cảm thấy hẳn là không ai nguyện ý giúp mấy người cởi trói ra đâu, chậc chậc, cũng không biết trời lạnh như vậy các người có thể chống đỡ đến khi các đồng chí cục cảnh sát tuần tra hay không?"
"Hoặc là giải quyết riêng với tôi, mấy người cho tôi năm trăm đồng tính phí tổn thất tinh thần, vậy chúng ta liền hòa nhau."
"Mày điên hay tao điên? 500 đồng?"
"Tao mà có năm trăm đồng, còn tới cướp của mày làm gì?!"
"Với ba lựa chọn này, tôi tự thấy mình đã rất dễ tính rồi." Địch Quốc Lương cười nói.
"Hiện tại tiền trên người mấy anh em chúng tao cộng lại còn chưa đủ mười đồng đâu," Dừng lại vài giây, tên thủ lĩnh vừa bất lực vừa đáng thương thương lượng với cậu ta.
"Không thể, tôi đây một thân thể khỏe mạnh này đều là dùng tiền chồng lên đấy." Địch Quốc Lương khoát tay nói: "Nếu không như vậy đi, tôi thả một người trong số mấy người để đi chuẩn bị tiền."
"Nếu như người kia dám chạy, tôi sẽ lập tức báo cho cục cảnh sát, nói mấy người là giết người không thành nên chạy trốn!"
Nhóm người 'thịt xiên' phẫn nộ không thôi, "Mày làm vậy là đang tống tiền!"
"Tôi đây là đang giải quyết riêng, là yêu cầu phí tổn thất tinh thần." Địch Quốc Lương không dao động nói, "Nhanh lên, tôi còn phải trở về đây, nhắc nhở mấy người, ai gây sự người ấy phải gánh chịu tổn thất!"
"Được, tao đi." Thủ lĩnh cắn răng một cái nói: "Tao là người như thế nào, các anh em đều biết, mày cũng không cần sợ tao chạy mất."
Địch Quốc Lương tạm thời cởi trói cho hắn, sau đó tiếp tục ôm ngực giám sát những người khác.
Thủ lĩnh hừ một tiếng, khập khiễng rời đi.
Đến lúc hắn trở về, trong tay cầm cái bao nhỏ, "Này, bên trong là năm trăm đồng, một đồng cũng không thiếu!"
Địch Quốc Lương kinh ngạc nhìn hắn một cái. Không tệ nha, nhanh như thế đã gom đủ tiền?
Nói xong, các đồng chí cũng cảnh sát xuất hiện.
"Mày nói không giữ lời, không phải nói giải quyết riêng sao?" Đám 'thịt xiên' phẫn nộ.
"Tôi có nói là giải quyết riêng, nhận tinh thần tổn thất phí."
"Nhưng mà, tôi cũng không nói không cho mấy người vào cục cảnh sát tiếp nhận giáo dục lại chứ?"
Hơn nữa mấy người cũng đều nhìn thấy, không phải tôi kêu người đến, cho nên mấy người tự cầu phúc đi!"
Khán giả đen mặt, bọn họ làm sao lại không biết cậu ta giả vờ chắp tay sau lưng, liên tục viết "SOS"? Có khán giả hiểu được Anh ngữ biết ba chữ cái đơn giản này là có ý gì, liền giúp cậu ta gọi báo cảnh sát.
Rõ ràng không phải như vậy!
Trước kia bọn họ chỉ có đi lừa người khác, đã bao giờ bị người ta lừa đâu chứ?
Còn là một học sinh lớp 7 lông còn chưa mọc đủ!
Địch Quốc Lương cười vỗ vỗ túi xách nói: "Cho nên nói, làm ngành nghề gì cũng phải nắm chắc kiến thức cơ bản."
"Mấy người ngay cả nói chuyện cũng không phát hiện ra bị lừa, đáng đời bị mấy đồng chí cảnh sát mang đi giáo dục lại!"
Cậu phất phất tay, chờ những người này ngồi lên xe, lại nói tiếp: "Oan có đầu nợ có chủ, mấy người nên nhớ kỹ là chủ thuê nào, là do họ mà mấy người mới bị như vậy, chứ không phải là đối đầu với tôi."
Mấy 'xiên thịt' ủ rũ đi theo các đồng chí cục cảnh sát ngồi xe rời đi.
Đội trưởng cười vỗ vỗ bả vai Địch Quốc Lương: "Thằng nhóc này vậy mà rất lợi hại nha, chúng tôi xuất cảnh trong vài phút như vậy, là vì điện thoại trong cục sắp bị người ta gọi đến nổ tung, tất cả đều là mọi người gọi điện thoại cầu cứu cho cháu."
"Nhiều người nhiệt tình như vậy, cháu phải cảm ơn người ta!"
Địch Quốc Lương cười gật đầu, cảnh sát đều đi rồi.
Cậu trái phải nhìn một lượt, không có người, mới lấy máy quay ra, đi tới chính giữa ống kính, đặc biệt đoan chính mà cúi đầu, cười nói: "Cám ơn các vị bằng hữu trước TV đã báo cảnh sát giúp cháu nha-!"