Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 1112

Chương 1112 - Chương 1112 -

Mọi người lập tức mỉm cười tạo không khí sôi nổi rồi bắt đầu gắp đồ ăn ăn cơm.

Người Thượng Hải ăn không nhiều, có thói quen nhai kỹ nuốt chậm, ngoài ra khi phát sóng trực tiếp còn phải chú ý đến hình ảnh của mình, luôn phải suy nghĩ xem tư thế của mình có tao nhã hay không, nói chuyện có phun ra cơm hay không.

Địch Quốc Lương thì đang đắm chìm trong ăn uống, trước mặt chỉ có một dũa bốn món gân hầm cũng không sao cả, cậu ta kẹp từng đũa từng đũa một, rất nhanh đã ăn hết một đĩa và một bát cơm vào bụng.

Cậu ta nhìn trái nhìn phải một cái, mỉm cười đứng dậy, bưng chậu cơm bắt đầu múc cơm cho mọi người.

Cái chén trước mặt mọi người cũng không lớn, cậu ta vừa múc mấy vá đã bị kêu dừng lại.

"Đủ rồi, đủ rồi, nhiều vậy tôi ăn không hết đâu..."

"Đủ rồi..."

Địch Quốc Lương dạo quanh một vòng, còn bưng chút cơm tới phòng của phụ nữ và mấy đứa con gái.

Hiển nhiên, bọn họ không dám ăn nhiều chỉ ý tứ ăn thêm một muỗng.

Địch Quốc Lương lại hỏi mọi người lần nữa, thấy không có ai cần nữa thì để thẳng cái chậu cơm ngay trước mặt mình, lộ ra miếng thịt bọc đậu phụ ở bên trái.

Trong khi những người khác đang bận ăn và khoe khoang về thành tích vĩ đại của mình thì cậu ta nhanh chóng tiêu diệt một mâm đồ ăn và hai bát cơm.

Bùi Đông Cương ngồi bên cạnh cậu ta, được dẫn vào vùi đầu ăn một hồi, cướp được mấy miếng đậu hũ, mới vừa ăn xong chén cơm.

Địch Quốc Lương bưng cho ông ta một chén súp bao tử chua cay, sau đó đặt cái chậu đựng cơm về chỗ cũ, hướng về phía cá trắm om măng đông nướng ở bên cạnh!

Lúc này mọi người mới tỉnh táo lại, được lên TV là quan trọng nhưng họ lại cảm thấy rất đau lòng khi đồ ăn thịt cá bị cướp đi. Bọn họ cũng tham gia màn tranh đoạt thức ăn trên bàn cơm.

Nhưng từ nhỏ Địch Quốc Lương đã nghiêm khắc với bản thân mình theo tiêu chuẩn của một người lính, tốc độ ăn rất nhanh, mắt thấy đồ ăn đã vơi đi. Có cậu ta dẫn đầu, mấy đứa nhỏ cũng vui vẻ vùi đầu cố mà ăn.

Chỉ trong vòng vài phút, một mâm đồ ăn đã bị càn quét gần như không còn gì.

Địch Quốc Lương lại đứng dậy, mỉm cười chồng mấy cái dĩa trống rồi đặt sang bên cạnh. Trên bàn chỉ còn lại món khâu nhục, đồ chiên, rau củ được mùa với một món canh một cơm.

Những người trong bàn tập trung đến mức chỉ ba phút là xong hết phần đồ ăn còn lại, ông cụ Trọng cũng không buồn uống rượu.

Vì đây là lần đầu tiên ăn vội vàng như vậy, mới vừa uống một ngụm canh cuối cùng có mấy người không nhịn được đã ợ lên, vẫn là cái kiểu ợ hơi đó, càng nhịn thì càng ợ càng lớn, tiếng càng lớn càng vang dội, giống như một bản giao hưởng, hết đợt này đến đợt khác.

Địch Quốc Lương nghe xong không khỏi bật cười, mấy đứa nhỏ cũng cảm thấy rất buồn cười.

Mấy người lớn thì hỗn loạn ngay tại đó, mặt vừa xấu hổ vừa bức bối không chịu được, hình ảnh mà mình xây dựng cả ngày nay đều bị phá hủy hết!

Mặt ông cụ Trọng đỏ lên, hầm hừ một tiếng, vung ống tay áo đi vào phòng.

Bà cụ Trọng cũng lấy cớ nói cảm thấy không khỏe, nói Trọng Mỹ Hân, Bùi Đông Cương và Địch Quốc Lương về nghỉ ngơi sớm, ngày mai họ còn phải đi làm với đi học mà.

Địch Quốc Lương đi lấy túi của mình, thuận tay sờ vào bên trong, bỗng nhiên sốt sắng nói: "Mẹ, ai đụng vào túi của con? Trong đó có 320 đồng tiền, bây giờ một xu cũng không còn!"

"Không thể nào, không có đâu!" Trọng Mỹ Hân trả lời theo bản năng.

Vừa nói xong, cô nhanh chóng lấp lời lại nói: "Không thể nào không thể nào, túi của con treo ở đây cũng không có ai lấy, con có nhớ nhầm không?"

"Chị dâu em nói cái này, nhà chị cũng tốt với bọn trẻ quá đi? Sao mà dám đưa cho thằng nhỏ giữ 300 đồng tiền vậy?" Mợ cả Trọng bĩu môi chua chát nói.

Bùi Đông Cương chau mày: "Con lấy đâu ra nhiều tiền vậy?"

Bình Luận (0)
Comment