Cô bé thay đổi một bộ quần áo thoải mái và giày khiêu vũ, vừa ngâm nga bài hát vừa kéo giãn cơ, sau khi cô bé khởi động cho nóng người một lần, khi nhảy vài đoạn khiêu vũ thì loa bên ngoài bắt đầu vang lên.
"Mọi người trong thôn Từ Khê xin chú ý, mọi người trong thôn Từ Khê xin chú ý, bây giờ tôi thông báo một tin vui. Nhà ai có em nhỏ muốn học ca hát khiêu vũ có thể đến nhà Đinh Lý Tưởng để đăng ký, chỉ cần đem theo chút củi để đốt giường lò là được!"
Trưởng thôn cũng thông báo yêu cầu nhận người của đoàn văn nghệ dựa theo lời bà nội Đinh nói, còn lặp lại ba lần.
Đan Tử Vi có chút kích động, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài thăm dò, nghĩ đến chút nữa sẽ có rất nhiều bạn nhỏ đăng ký. Cô bé nhất định sẽ dạy hết mình để cho bọn họ có cơ hội bay ra khỏi thôn và có một tương lai rộng lớn hơn.
Thế nhưng khi bà nội Đinh về chuẩn bị bữa trưa, Đan Tử Vi ăn nhanh rồi tiếp tục vùi đầu vào làm kế hoạch rèn luyện, nhưng khi trời tối cũng không có một đứa trẻ nào đến.
"Bà?" Hai mắt Đan Tử Vi có chút đỏ lên, rất khó hiểu hỏi: "Tại sao vậy? Chẳng lẽ tham gia đoàn văn nghệ không tốt sao? Trong thành phố có rất nhiều gia đình bỏ ra rất nhiều tiền để cho con mình đi học ca hát khiêu vũ là để có thể tham gia đoàn văn nghệ, có thể bảo đảm cuộc sống, còn có thể tìm được đối tượng tốt!"
Bà nội Đinh vuốt đầu cô bé, thở dài nói: "Cháu, đây là nông thôn, tuy mùa đông không có việc làm nhưng bọn nhỏ vẫn giúp đỡ mọi người trong nhà làm chút chuyện, ví dụ như chà dây gai, đánh túi lưới, gắn đế giày, làm mền, đan sọt, rổ, thúng... Hoặc là giúp người lớn trông trẻ.
Chủ yếu là có rất ít người biết đọc tốt để lên cấp hai, hơn nữa muốn ca hát khiêu vũ thì phải học từ nhỏ, có ai có đủ kiên trì và chăm chỉ?"
Đan Tử Vi mím môi, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.
Bản thân là giáo viên miễn phí cũng không có người đến học, khoảng cách giữa sự thật và lý tưởng thật sự quá lớn?
Cô bé không ngờ thực tế tàn khốc và kinh hoàng này.
"Nhưng cháu cũng đừng nóng lòng, đợi mai xem, nói không chừng ngày mai sẽ có người đến đó?"
Bà nội Đinh an ủi.
Đan Tử Vi gật đầu, mệt mỏi ghé vào bàn nhìn hai trang giấy mình viết đã viết kín, quay lưng về phía bà nội Đinh, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Dù cô bé không phát ra âm thành và kiên nhẫn đến đâu, thì bả vai nhỏ nhắn giữ thẳng cùng với tiếng sụt sùi bất thường rất nhỏ đó cũng cho bà nội Đinh cảm nhận được.
Bà nội Đinh buồn cười lắc đầu, đi đến ngoài nhà con trai lớn bước vào cửa.
Con dâu cả mở cửa, nhìn thấy mẹ chồng thì sửng sốt, vô thức ngẩng đầu lên nhìn trời.
"Sao vậy, không hoan nghênh bà già này đến sao?" Bà Đinh nghiêm mặt nói.
"Hoan nghênh, hoan nghênh, mẹ vào đi." Bác gái Đinh có chút mơ mộng đón bà ấy vào cửa.
Bác trai Đinh xoa xoa tay, cười ngây ngô nhìn về phía bà Đinh: "Mẹ, mẹ ngồi đây đi, Hương Nhi đi pha chút đường đỏ và nước trứng cho bà uống."
Bà Đinh bình tĩnh ngồi vào ghế: "Được rồi, mẹ cũng không phải đến đây ăn một miếng của nhà các con. Vừa rồi con có thấy loa nói gì không?"
"Con có nghe, nói cái gì mà đến chỗ lão tam đăng ký học ca hát khiêu vũ? Khi lấy được chứng nhận tốt nghiệp cấp hai là có thể tham gia cuộc thi của đoàn văn nghệ, thi đậu thì có thể thay mặt đất nước đi thi." Bác gái Đinh gật đầu: "Mẹ, nhà con là nhà nông, bọn trẻ được đi học tiểu học đã tốt rồi, còn tốt nghiệp cấp hai, chứ đừng nói đến thi đỗ."