"Còn không phải sao, mặc dù cậu thật sự có chút năng lực, nhưng cuộc thi này là do em cậu tổ chức. Nếu không có cô ấy giúp đỡ cậu trên đường đi, tôi e rằng cậu đã bị loại từ lâu rồi.
Trong số tám người chúng tôi cậu là người duy nhất chưa từng đối đầu với những đầu bếp của nước R, điều này có nghĩa là gì?
"Đầu bếp nước R có thể không cùng phe với em cậu. Vì vậy, cậu chỉ có thể tránh xa họ ra thôi!" Một đầu bếp khác cong môi, khẩu khí không phục nói."Khi tôi cầm dao xuất đạo nổi tiếng ở tỉnh Mãn Giang, cậu còn chưa có nổi cái bóng ở ngành bếp này."
"Phải, mỗi người đều có phong cách nấu ăn và hương vị món ăn khác nhau, mỗi người chúng ta đều hiểu rõ, phải thảo luận nhún nhường và hoà hợp, nấu ra một bàn thức ăn có mặn có ngọt, có chua có cay, chay mặn hòa hợp, nguyên liệu không tương khắc nhau là được.
Không có sự phối hợp lâu dài, nên chúng ta chỉ có thể giải quyết tạm thời thôi.
Cuộc thi được tổ chức như thế này, chẳng phải một bàn ăn gồm có bánh bao, súp, món thịt, món chay và món tráng miệng sao?" Một người đầu bếp nhìn thấy mùi thuốc súng nồng nặc, nhanh chóng giải quyết mọi việc.
Sắc mặt An Tri Thu trở nên lạnh lùng, "Việc người nước ngoài nghi ngờ về tính công bằng của cuộc thi này là điều dễ hiểu, nhưng các người thì không được nghĩ vậy.
Đây là cuộc thi đầu bếp quốc tế chứ không phải chuyện nhỏ.
Các người không biết tại sao chúng ta lại cố gắng trở thành đơn vị tổ chức Cuộc thi Đầu bếp Quốc tế sao?
Để tổ chức cuộc thi này, mọi người đã bỏ ra rất nhiều công sức, chỉ để thể hiện đủ sự công bằng, chính đáng và nâng cao vị thế quốc tế của Hạ Hoa!"
Trên mặt các đầu bếp đều cảm thấy có chút khó chịu.
Họ đại diện cho Hạ Hoa tham gia cuộc thi, họ đáng ra phải có ý thức cao, tràn đầy tình yêu quê hương, muốn giành lấy vinh quang cho đất nước.
Nhưng sự thật tàn khốc, cho dù là những người có thực lực cao nhất ở nước mình nhưng họ vẫn bị người khác đè bẹp.
Sự thật chứng minh núi cao còn có núi cao hơn,
Họ xấu hổ, tức giận, bức bách nhưng không có cách nào trút giận với đám người nước ngoài kia nên chỉ còn cách dồn hết vào An Tri Thu.
Trên thực tế, họ không biết rằng việc mình làm là rất không phù hợp, họ bị lòng ghen tuông không thể kiềm chế điều khiển và lộ ra dáng vẻ xấu xa đến mức khó coi.
An Tri Thu không nói tiếp mà nhanh chóng chuyển chủ đề: "Nấu ăn cũng giống như làm thơ, không phải ai cũng có thể ghép được một bài thơ hoàn chỉnh bằng cách lấy ra bài thơ hay nhất của mình. Đầu tiên là quan niệm nghệ thuật, ý nghĩa của từ, vần điệu,...đều phải được cân nhắc.
Khi chúng ta nấu ăn cũng vậy..."
Dư Chi gật đầu, "Đầu bếp An nói đúng, chỉ cần chúng ta hợp tác tốt, chúng ta có thể dùng bếp lò làm chiến trường. Lấy ít thắng nhiều, lấy yếu địch mạnh!"
"Được rồi, dù sao chỉ cần có cơ hội thắng cũng không cao, các người bảo thế nào thì ông đây theo thế đó, được chưa?" Lão giả tức giận đến mức dựng râu lên, hừ một tiếng nói."Ai bảo thành tích của các cậu lại tốt đến thế chứ, có quyền phát ngôn nhất rồi đấy!"
"Ông à," An Tri Thu bất lực xoa thái dương, "Các vị đều là những người kinh nghiệm phong phú, nói không chừng chỉ cần chúng tôi đề ra phương án thì mọi người đã có cách giải quyết tối ưu nhất rôi
Chúng ta là một tập thể, đều đại diện cho bộ mặt của nước Hạ Hoa, thiếu bất kì ai thì chúng ta không thể tiếp tục thi đấu.
Hơn nữa, tâm trạng và trạng thái tinh thần của người đầu bếp cũng có thể được diễn giải thông qua món ăn mà."
Không chỉ có ông lão sửng sốt, mà cả những người khác đều rất ngạc nhiên.
Họ đã làm việc với bếp lửa gần hết cuộc đời và luôn suy nghĩ làm cách nào để nâng cao kỹ năng nấu nướng của mình. Vì lý do này này mà thường trộm học từ đồng nghiệp của họ và giấu điều đó với những người học việc của họ.