"Hạ Hoa các người chỉ giỏi nói thôi, thực sự không có kỹ năng gì cả!" Bọn họ lải nhải chuyển chủ đề.
"Đây là vấn đề nguyên tắc, tất nhiên chúng ta phải nói rõ.
Tuy nhiên, tôi nghĩ các người hình như đã hơi sợ rồi. Nếu các người tự mình cho rằng bản thân nấu ăn rất xuất sắc thì không nên ở đây lừa mình dối người, khoa trương khuếch đại làm gì. Cứ để ban giám khảo và khán giả tự quyết định.Chẳng phải sẽ thực tế và thuyết phục hơn sao?"
"Ồ, chúng tôi chỉ không muốn lãng phí thời gian và sức lực mà thôi," người đàn ông đứng phía trước tức giận cười, nắm chặt tay nói: "Được thôi, nếu các người không biết lượng sức, thì chúng ta thi đấu một trận đi, để cho các người thua tâm phục khẩu phục. Hãy xem ẩm thực nước R của chúng tôi làm sao đè nát gối thêu hoa của Hạ Hoa các người!"
An Tri Thu gật đầu, "Đúng rồi, phải vậy chứ, là la hay là ngựa thì cứ dắt ra đây xem nào."
Trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu, hai đội thi đi đến khu làm việc, tụ tập lại cùng nhau bàn bạc món ăn.
Họ cần phải làm mười bàn tiệc chiêu đãi trang trọng và tiêu chuẩn cao nhất giống hệt nhau, bao gồm các món ăn chính, súp, rau, món tráng miệng và các món ăn khác, điều này đòi hỏi các đầu bếp phải có sự kết hợp hợp lý để đáp ứng các nhu cầu khác nhau của nhiều thực khách, và quan trọng hơn là để khơi dậy sự thèm ăn của khách hàng.
Trong tám đầu bếp, An Tri Thu là người trẻ nhất, những người khác hầu hết đều ở độ tuổi ba mươi hoặc bốn mươi, thậm chí còn có một ông già tóc bạc.
"Tôi nghĩ nếu muốn có cơ hội chiến thắng trong cuộc cạnh tranh với các đầu bếp của nước R, chúng ta phải đưa ra con át chủ bài thực sự của nước Hạ Hoa, bữa tiệc Mãn -Hán!
Chúng ta có tám người,mỗi người chúng ta chọn ra năm thể loại mình giỏi nhất, làm ra một bàn ăn đơn giản, dù thua cũng vẫn có thể giữ được chút thể diện trong trận chiến." Ông lão vuốt râu, tự cho mình làm người cầm đầu,
"Tôi thấy thế này cũng được, trước tiên bạn có thể nói cho tôi biết các cậu giỏi món gì, bột mì, món tráng miệng, súp, món thịt hay món chay?
Tôi rất giỏi nấu súp, và tôi đã nấu súp cho rất nhiều lãnh đạo. Nếu một mình tôi nấu món súp, tôi sẽ không thua kém nước R chút nào đâu!"
Các đầu bếp khác không có ý kiến gì, chỉ có thể làm theo anh ta và nói lần lượt: "Tôi giỏi làm bột mì. Bánh bao tôi làm khiến cho người ta ăn một lúc hết 35 cái đấy! Tôi giỏi mì cuốn tay, hoành thánh, bánh bao, bánh bao hấp, bánh bao áp chảo. Những người đến đây vì danh tiếng của tôi có thể nghẹt hết cả con phố đấy!"
"Tôi giỏi nấu chay. Ngay cả những người chỉ thích ăn thịt cũng có thể ăn tận vài bát cơm với rau tôi nấu..."
"Tôi sẽ làm món thịt..."
Một số người nhắc đến thành tích trong quá khứ của mình với giọng điệu nhẹ nhàng, biểu cảm phấn khích.
"Đầu bếp Dư, đầu bếp An thì sao?" Họ đã nhanh chóng chọn những món ăn ngon trong bữa tiệc Mãn-Hán, quay lại nhìn hai người trầm lặng hơn.
Dư Chi là hậu duệ của một gia đình người Quảng Đông, mặc dù anh đã từng bị một đầu bếp đến từ nước R đánh bại, nhưng đầu bếp đó lại là đầu bếp hàng đầu ở nước họ, và sự khác biệt giữa họ chỉ là 0.05. gần như bằng nhau.
"Tôi cũng nghĩ là," Dư Chi cau mày nói, "Chúng ta không thể quá bi quan. Ẩm thực Hạ Hoa của chúng ta rất đa dạng, phải chú ý đến sự hài hòa. Trên bàn càng nhiều món ăn thì phải càng hài hòa. Và điều này là chìa khóa của chiến thắng.
Nói một cách logic, nếu bạn nấu những món ăn ngon nhất, bạn có thể bày ra bữa tiệc ngon nhất. Nhưng thực tế có phải như vậy không?"
An Tri Thu cũng nói thêm: "Thời gian để chúng ta tìm hiểu và tiếp xúc với nhau không nhiều và cũng không quá hiểu nhau, mới tiếp xúc được nửa tháng, nhưng cũng chắc chắn rằng phong cách nấu nướng của chúng ta khác nhau, gộp lại một cách đơn giản như vậy sẽ thiếu sự hoà hợp, tạo cho người ta cảm giác rất vô tổ chức."
"Vô tổ chức sao? Các cậu cho rằng nấu ăn là viết báo à?" Lão già cười lạnh: "Anh bạn trẻ à, đừng cho rằng thắng mấy cuộc thi liền có nghĩa là bản thân có trình độ cao nhất trong thế giới ẩm thực của Hạ Hoa.
Có cuộc thi nào là công bằng đâu chứ, qua mắt người ngoài là đủ rồi.
Ai mà không biết em gái An Tri Hạ và em rể Phòng Viên của cậu giàu đến mức nào cơ chứ. Một người là ông chủ lớn của Công ty Văn hóa Minh Nhật kiêm môi giới bất động sản, công ty Huệ Đạt, rạp chiếu phim và các tổ chức phúc lợi, còn có một công ty vận tải khắp cả nước.
Cầm tiền sắp xếp hết cho cậu rồi. Nếu tôi có người thân như thế này, tôi sẽ có thể sẽ có những chiến thắng rất đẹp đó!"