Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 116

Chương 116 - Chương 116 -

Thì ra ở tỉnh lỵ lân cận có một tòa soạn báo rất nổi tiếng, không hiểu sao một năm trước sau khi sắp chữ xong lại không đầu tư in hàng loạt. Phòng Viên nắm bắt được vấn đề này, bỏ bản thảo của An Tri Hạ vào trong đó, tìm người sửa cũ, thay thế bản gốc.

Có ý kiến chuyên gia mạnh mẽ này, sổ tay cấp cứu do Tiền Diệp Hải khởi xướng đã trở thành một củ khoai lang nóng bỏng tay.

Khi nhiệm kỳ xã trưởng mới của công xã bắt đầu, các phó xã trưởng đã nhận được rất nhiều tài liệu và công việc, làm một trong những hạng mục đánh giá. Do đó, số tạp chí này đã bị một người mê làm quan như phó xã trưởng Lưu phát hiện, ông ta kết hợp mọi người bí mật lan truyền tin đồn, hứng thú bừng bừng đâm sự việc lên trên thị trấn.

Phó chủ tịch Tiền muốn nuốt công lao một mình, lại sợ người lạ thay đổi nên đã có ý đồ xấu xa. Làm sao một kẻ đê tiện như vậy có thể xứng đáng làm xã trưởng? Mà ông ta, phó xã trưởng Lưu có thể nhìn rõ mọi việc, sửa chữa sai lầm, mặc dù có làm tổn hại đến hình ảnh của công xã, nhưng đã trả lại công bằng cho thanh niên trí thức Tiểu An, đây mới là công xã của người dân.

Lời nói lan truyền hết sức đẹp đẽ, ông ta còn nhiệt tình đề nghị để thanh niên trí thức Tiểu An vào công xã làm việc để tiếp tục tỏa sáng!

Lãnh đạo có thể từ chối được không? Đương nhiên là không, vì bọn họ đã bị một tên khốn kiếp xé rách mặt mũi, bọn họ cũng phải giữ gìn hình tượng, vì vậy chỉ có thể cắn răng đồng ý để thanh niên trí thức Tiểu An vào làm cán sự biên chế chính quy.

Đối với phó xã trưởng Lưu, giẫm cao nâng thấp, không làm việc theo quy định chắc là phải dừng bước tại đây.

Ba phó xã trưởng hai người ngã xuống, thế là phó xã trưởng Viên tự nhiên bay lên. Việc đầu tiên ông ấy làm khi nhậm chức là loan tin về thanh niên trí thức Tiểu An, đồng thời đưa ra thông báo bổ nhiệm này.

"Cho nên, mọi chuyện kết thúc, Hạ Hạ là trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi*?"

(*Hai người tranh giành nhau thì chỉ có lợi cho người thứ ba.)

An Tri Thu không thể tin được nhìn đi nhìn lại. Có cái bát sắt dễ dàng như vậy sao? Người trong thành làm đủ mọi cách phá hoại tam quan vì một công việc, chuyện này như vậy thì ai chịu nổi?

"Đúng vậy, thanh niên trí thức Tiểu An là người có học cao hiểu rộng, làm cán sự trong xã nhỏ thì vẫn thiệt thòi lắm."

"Ha ha, em gái mình đúng là một nhân tài, tương lai nhất định sẽ từng bước tỏa sáng!" Khen An Tri Hạ, An Tri Thu còn vui hơn tự khen mình, cười đến mức không ngậm miệng được, lẩm bẩm nói nhất định phải dán cái thông báo này trên tường phòng chính, mọi người vừa bước vào là có thể nhìn thấy rồi.

Tâm lý mẹ già này khiến An Tri Hạ không nói nên lời.

"Hôm nay là thứ sáu, thứ hai tuần sau thanh niên trí thức Tiểu An nhớ tới công xã báo cáo."

Nói xong, Phòng Viên đứng dậy, nhìn chằm chằm An Tri Hạ một lúc, sau đó xoay người rời đi.

An Tri Thu cầm tờ thông báo đi quanh phòng, cuối cùng lấy ra một tấm gương mới toanh, lấy hình nữ ngôi sao cổ điển xinh đẹp* ra, gấp đôi tờ thông báo để lộ những thông tin quan trọng nhất, rồi cẩn thận lắp vào tấm kính trong suốt.

(*Mấy kiểu gương cũ ngày xưa có tờ giấy in hình các cô gái xinh đẹp.)

Chiếc gương được đặt trên bàn trong phòng chính, cách khoe đơn giản sử dụng vật liệu địa phương này khiến An Tri Hạ bối rối hồi lâu. Nếu không phải có cô ngăn cản, chỉ sợ anh trai sẽ muốn dâng hương ba lần một ngày.

Đến mức đó sao, một công việc trong công xã, dù là chính thức cũng chỉ lãnh mười lăm đồng một tháng và mấy đồng tiền trợ cấp. Một năm cô kiếm được hàng tỷ, còn có siêu thị tùy thân nên không thể hiểu được tâm lý của anh trai.

An Tri Thu đặc biệt xin nghỉ hai ngày, hỏi Nhiếp Nghĩa Xương cho mượn xe đạp rồi đưa em gái đến thị trấn mua quần áo.

An Tri Hạ thấy vậy rất vui, để mặc cho anh muốn làm gì thì làm. Nhưng cô không thích quần áo may sẵn ở thị trấn, thế là mua vải vóc mang về nhà tự may.

An Tri Thu mua cho em gái mình một chiếc xe đạp hiệu Phượng Hoàng hai mươi sáu tấc, một chiếc đồng hồ màu hoa mận, một đôi giày da nhỏ có quai trước và một cây bút máy hiệu anh hùng đắt tiền. Anh còn định mua cho em gái một chiếc túi da, nhưng bị An Tri Hạ ngăn lại.

Cô không muốn kẹp túi xách dưới tay rồi bị mọi người vây xem như con khỉ, vẫn như cũ mua ít vải da, lấy thêm ít phụ kiện mang về nhà tự làm.

An Tri Thu đã di dạo nhiều lần hai tầng trên dưới của hợp tác xã tiếp thị cung ứng, cuối cùng mới thoả mãn về nhà cùng em gái.

Bình Luận (0)
Comment